Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 351: Đoàn chuyên gia của Hải Thần Quốc (1)

Nhìn hơn mười đội viên của đội đặc công trong đoàn xe đi xông ra hoặc đuổi theo hướng người mà mình đề cập tới, Lục Tân yên lặng đứng ngay ở chỗ cũ.

Anh dựa lưng vào sau ghế, từ từ lấy ra bật lửa châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu.

“Cô thực sự muốn bắt tất cả bọn họ lại phải không?”

Giọng của anh hơi âm u và không xác định, hỏi Trần Tinh ở trong kênh nói chuyện.

“Nếu như bọn họ có đột biết thì tất nhiên phải bắt tất cả lại, đồng thời phải tiến hành thẩm vấn, cách ly và kiểm tra đánh giá.”

Trong lời nói của Trần Tinh hiện lên vẻ hùng hồn: “Chỉ khi bảo đảm bọn họ an toàn một trăm phần trăm thì mới có thể thả ra.”

“Nhưng mà. . .”

Lục Tân chậm rãi xoa mặt một cái, từ từ ngẩng đầu nhìn lại.

Bây giờ anh đã đi vào đoạn đường trung tâm phồn hoa bậc nhất của thành chính, đưa mắt nhìn quanh là có thể phát hiện chỗ phồn hoa và náo nhiệt của thành chính khác với thành Vệ Tinh. Trên đường có rất đông người đi lại, muôn hình muôn vẻ. Trong những văn phòng làm việc ở cao ngất cũng có rất đông người đang làm việc, sinh hoạt. Nơi này có quảng trường phồn hoa nhất, khách sạn xa hoa nhất và đông người nhất.

Nhưng lúc này, Lục Tân lại nhìn thấy, trong đám đông kia không biết bao nhiêu người trên đỉnh đầu hoặc phía sau lưng, hoặc là chính bản thân họ đều đã xuất hiện đủ loại đột biến. Bọn họ cõng theo quái vật hoặc là bản thân đã biến thành quái vật.

Những quái vật này giấu ở trong đám người, bởi vì số lượng quá nhiều, cũng có vẻ là quái vật chiếm đại đa số.

Chúng nó dùng đủ loại ánh mắt tham lam mà kỳ dị để đánh giá người xung quanh, đánh giá thành phố này. Dường như bởi vì không ai có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn chúng nên chúng nó càng tùy ý hơn, hưng phấn đánh giá con mồi đang đi lại xung quanh.

Không ai nhận ra sự tồn tại của bọn chúng, vẫn đang vui vẻ hoặc bận rộn làm việc của mình, đi con đường của mình.

Lục Tân là một người duy nhất có thể nhìn thấy, cho nên trong thành phố náo nhiệt này, anh cảm giác mình giống như người ngoài tộc vậy.

Anh nhìn khu vực náo nhiệt ở trung tâm thành phố mà cảm giác như đang nhìn thấy quỷ vực.

Quái vật nhiều vô kể làm cho người ta có một loại cảm giác sốt ruột và áp lực.

“Nếu cô thật sự muốn bắt. . .”

Một lát sau, giọng nói của anh với vang lên: “Chỉ sợ, phải phái đến đây nhiều người một chút. . .”

Dường như nghe ra lời nói của Lục Tân có ý gì, trái tim của Trần Tinh cũng chợt thắt lại.

Cũng gần như cùng lúc đó, ở phía đông thành phố Thanh Cảng, trên chiếc cầu treo ở phía nhìn về biển cả.

Có thể nhìn thấy từ phía xa có một chiếc tàu hàng to lớn đã được cải tiến cập bến cảng phía xa. Bỗng nhiên, từ bến cảng có ba chiếc xe chạy thẳng một đường đến, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của hai hàng chiến sĩ vũ trang, chạy thẳng đến cầu treo trước quảng trước.

“Hoan nghênh Lão Diệp lão, chúng tôi đã chờ rất lâu…”

Tô tiên sinh và Giáo sư Bạch cười tiến lên nghênh đón, bắt tay với người đầu xuống từ chiếc xe đầu tiên.

Trên ba chiếc trên xe có tổng cộng bảy người.

Đa số bọn bọ mặc một loại đồng phục màu xanh nước biển, trang phục rất phẳng phiu. Nhưng cũng có hai người mặc thường phục.

Một vị là người lớn tuổi mặc đồ vest, nhìn qua khí chất rất nho nhã, trong tây cầm gậy chống, bên cạnh cong có một nữ y tá mặc đồng phục màu xanh chăm sóc ông ta. Bên trên trụ kim loại có treo một bình nước thuốc đang chảy theo ống nhựa kéo dài tới cánh tay của ông ta.

Người còn lại là một vị trầm mặc, ít nói.

Thoạt nhìn anh ta cực kỳ bình thường, dáng vẻ gió thổi qua là sẽ ngã.

Sở dĩ có thể hấp dẫn sự quan tâm của người khác là do trên người anh ta đội một chiếc mũ che màu đỏ có lồng che mặt.

Nhìn từ phía dưới chiếc lồng có thể thấy được gần một nửa khuôn mặt tái nhợt của anh ta.

Tô tiên sinh bắt tay với cụ già lớn tuổi đang truyền nước, ôn hòa cười nói: “Nghe nói đoàn chuyên gia của Hải Thần Quốc muốn đến chia sử thành quả nghiên cứu khoa học mới nhất của các ông. Thanh Cảng chúng tôi biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh. Vừa nhận được điện báo của các ông đã sắp xếp đoàn chuyện gia đến tham dự.”

“Vẫn phải cảm ơn Tô tiên sinh đã cho chúng tôi cơ hội này.”

Trên mặt của ông cụ đã mọc đầy vết đồi mồi của tuổi già này cũng hiện ra nụ cười ấm áp, bắt tay với Tô tiên sinh. Sau đó nhìn về phía giáo sư Bạch, cười nói: “Vị này chính là Bạch tiên sinh đại danh tiếng lẫy lừng đúng không? Tôi nghe nói phần thể hiện của ông trong hội nghị liên minh. Báo cáo về nghiên cứu loại hình tinh thần đặc thù của ông rất được hoan nghênh, đã được in thành sách, ở Hải Thần Quốc cũng được lưu truyền đến.”

“Ha ha, đi vào rồi nói.”

Tô tiên sinh giống như một người chủ nhà vừa hào phóng vừa nhiệt tình mời đoàn khách của đối phương tiến vào thành phố tường cao.

Đoàn người cười cười nói nói, bầu không khí rất hòa hợp.

Nhưng ở trong một tòa nhà lớn cách đó không xa ở phía đông cầu treo sắt, Bộ trưởng Thẩm trên người mặc quân phục đang lạnh lùng quan sát hình ảnh bên trong máy giám thị. Ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào cụ già đang đeo bình truyền nước kia, sau đó chuyển sang người đàn ông mặc áo choàng đỏ.

“Có phát hiện gì không?”

Ông nghiêm giọng mở miệng, hờ hững hỏi thăm.

Ở sau lưng ông ta là một đội nhân viên công tác mặc quân phục tương tự, đang đối mặt với máy tính phủ kín toàn bộ bức tường.

Vừa phân tích số liệu trên màn hình máy tính, bọn họ vừa ghi chép lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận