Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1092: Phương thức nhìn thấy thần (2)

Đinh linh linh…

Cũng đúng vào thời điểm mà Lục Tân định hỏi một số việc tỉ mỉ hơn một chút, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tiếng chuông điện thoại này vang lên ở trong một chiếc xe được quân trang đằng kia, tiếng chuông điện thoại ở trong màn đêm yên tĩnh này vang lên, mang đến cảm giác cực kỳ chói tai.

Trong lòng tổ trưởng Long cực kỳ hoảng hốt, bèn muốn xông lên nhận cuộc điện thoại kia, chỉ là khi thân mình anh ta vừa hơi hơi động đậy, đã nhanh chóng tuyệt vọng mà xoay người, liếc mắt nhìn Lục Tân một cái, nhưng anh ta không thể ngờ tới, Lục Tân vậy mà lại không hề ngăn cản anh ta, anh chỉ cười cười mà gật đầu, ý bảo anh ta có thể nhận điện thoại tự nhiên.

Trong lòng ôm một tâm tư cực kỳ tuyệt vọng, anh ta vọt qua bên đó, cầm điện thoại lên: “Không cần để ý đến tin nhắn cầu cứu của chúng tôi…”

“Nói với tập đoàn, không cần…”

Tiếng kêu của anh ta còn chưa hoàn toàn dứt, anh ta bỗng chốc đã ngây người ra, ngơ ngẩn quay đầu, nhìn về phía Lục Tân bên này.

Ánh mắt anh ta chột dạ: “Tìm… Tìm cậu.”

“Hửm?”

Lục Tân cũng có chút tò mò, chậm rãi bước qua bên đó nhận điện thoại, sau đó anh đã nghe được giọng nói của mẹ mình: “Đầu tiên không cần để ý đến cái người Tàng Trượng Nhân kia vội.”

Lục Tân cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vẫn là theo bản năng hỏi: “Vì cớ gì?”

“Bởi vì mặc dù muốn dạy dỗ cho đám người kia một trận, cũng nên có thứ tự trước sau khác biệt.”

Giọng nói của mẹ rất vững vàng cũng rất có kiên nhẫn, nói: “Hiện tại mẹ đã có một kế hoạch không tệ, có thể để cho chúng ta đạt được những ưu thế không tồi, cho nên, mẹ đề nghị chúng ta không nên đi chọc vào cái tên âm hiểm u ám kia vội, dù sao thì hiện tại cũng đã có rất nhiều người gấp gáp không chờ nổi mà muốn xuất đầu lộ diện rồi, bọn họ giống như những gốc lúa mơn mởn thò đầu ra chờ thu hoạch thế kia, chúng ta cần gì lại phải tự nhiên đâm ngang làm gì?”

“Được rồi…”

Lục Tân nghe xong những lời mẹ nói, anh trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Sau đó anh suy nghĩ một hồi, cười nói: “Có điều, có phải là mẹ nên nói với con trước một điều không, rằng Tàng Trượng Nhân, là cái gì?”

Mẹ anh trầm mặc một lát, nói: “Trong số mười ba loại sức mạnh cuối cùng, có một loại bản chất sức mạnh tinh thần, chính là chi phối……”

Lục Tân hơi giật mình: “Nó chính là đại diện cho loại bản chất chi phối sức mạnh tinh thần đó?”

“Tối thiểu thì quyền trượng đại diện cho việc chi phối loại sức mạnh ấy nằm ở trong tay nó, cho dù e rằng cái quyền trượng này, vốn không hề thuộc về nó.”

Mẹ anh nhẹ giọng trả lời: “Có điều chuyện này cũng không quan trọng, không phải sao?”

Mất một lát sau Lục Tân mới gật đầu, không hề tiếp tục dò hỏi về vấn đề này nữa, mà anh nở một nụ cười tươi với đầu bên kia điện thoại, nói: “Vừa rồi con mới giúp bạn bè một mối bận tâm ở bên này, nhận một việc riêng, sắp tới có lẽ sẽ về nhà luôn đây, chừng nào thì mẹ mới có thể trở về đây?”

“Con thực sự hiểu chuyện rồi, còn biết lo lắng cho người nhà nữa.”

Mẹ anh cũng nở nụ cười ở đầu dây bên kia, nói: “Mọi chuyện rất nhanh sẽ được xử lý xong thôi, lúc đấy mẹ sẽ trở về nhà.”

“Lần này mẹ đã chuẩn bị cho con một món quà thật tuyệt vời đấy…”

“Được, được, vậy mẹ ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn nhé…”

“Mẹ biết rồi, cúp máy đi…”

Lục Tân buông điện thoại xuống, sau đó với đi về bên cạnh tổ trưởng Long, người đã sắp bị từng chút từng chút những sự kiện trông qua thì bình thường nhưng lại hoàn toàn không hề bình thường một xíu kia bức ép sắp phát điên lên rồi, anh yên lặng suy tư.

Tuy rằng vừa rồi mẹ anh đã đặc biệt gọi điện đến đây nhắc nhở anh không nên tìm hiểu sâu hơn, nhưng anh thực sự vẫn không thể áp chế được sự tò mò ở trong lòng mình, anh cân nhắc một chút, nói với tổ trưởng Long: “Cái nghi thức tiến vào bên trong Thánh Điện kia cụ thể là cái gì, anh vẫn còn chưa nói cho tôi biết đâu đấy.”

Tổ trưởng Long thống khổ nhắm hai mắt lại, hồi lâu sau mới mở miệng: “Những thứ nằm ở nơi trung tâm tuyệt đối tôi không thể nói ra, sẽ bị thần trừng phạt.”

Lục Tân nhìn anh ta, cười cười, nói: “Là thứ gì mang đến cho anh cảm giác là tôi sẽ không trừng phạt anh vậy?”

“Soạt”

Tổ trưởng Long ngẩng đầu lên thật mạnh, ngơ ngác nhìn khuôn mặt còn vương nét cười của Lục Tân.

Dường như, trong một thoáng vô định nào đó khi anh lơ đãng nói ra những lời này, tổ trưởng Long bỗng nhiên cảm thấy, anh có chút giống với… Thần được nhắc tới ở trong giáo lý.

Không biết tổ trưởng Long ở trong vài phút này đã phải chịu tra tấn tinh thần như thế nào.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nói hết những thứ có ở trong nghi thức này ra với anh…

Thật ra ở trong lúc vô thức anh ta cũng đã từng nói đến cái này rồi, nghi thức hiến tế phải thực hiện để có thể tiến vào Điện phủ tinh thần, trọng tâm chính là tìm kiếm bảy loại ký sinh vật phẩm bất đồng.

Thế nhưng anh ta cố ý không nhắc đến một thứ.

Hiến tế chân chính, cũng không phải chỉ cần tìm kiếm đủ bảy loại vật phẩm ký sinh là được, mà là yêu cầu phải từ cảm giác, cảm xúc, dục vọng, nhận thức, bản năng, ký ức, bản thân, xuống tay trực diện từ bảy miệng vết thương của người này.

Đồng thời chuẩn bị đủ bảy loại vật phẩm đối ứng với bảy loại vật phẩm ký sinh đã được chuẩn bị kia, thì mới có thể thỏa mãn điều kiện hiến tế.

Chỗ khó chính là ở chỗ này, bởi vì có một số vật phẩm ký sinh, dường như là chưa từng xuất hiện trên đời này.

Có điều tuy rằng là như thế, vẫn có rất nhiều người đang ngày ngày liều mạng chuẩn bị bảy loại vật phẩm ký sinh này, với mục tiêu để bản thân có thể giáp mặt trực tiếp với thần linh.

Sự ban ơn của thần, đối với nhiều người mà nói là sự dụ hoặc cực kỳ lớn lao.

“Chỉ cần bảy loại sao?”

Sau khi Lục Tân hỏi xong, anh yên lặng ngồi ở một bên, lại lấy một điếu thuốc ra, cầm lấy súng.

Có điều lần này anh cũng không cần phải nổ súng nữa, bởi vì có một nhân viên vũ trang trong sự tuyệt vọng quá mức đã lấy ra một cái bật lửa, dùng hai tay dâng lên, Lục Tân thấy thế, rất biết điều mà nhận lấy, bật lửa, sau đó thuận tay nhét vào túi.

“Những vật phẩm ký sinh nằm trong tay tôi đây, dường như đều thuộc về những mặt khác nhau nhỉ…”

“Đã có bốn cái.”

“Nói cách khác, chỉ cần tiếp tục sưu tầm thêm ba cái nữa, là tôi sẽ có thể…”

Anh hơi hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt có chút thần sắc chờ mong đang kích động: “Trực tiếp nhìn thấy cái thứ kia?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận