Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1112: Đội điều tra vụ việc bí ẩn Thanh Cảng (1)

Nhóm người ủ rũ cuối đầu và ngại ngùng rời đi trong tiếng anh Ngô đánh đứa trẻ.

Mãi cho đến khi đã ra ngoài rất xa, vẫn còn nghe thấy tiếng anh Ngô tức giận mắng: "Mày mới bao nhiêu tuổi đã ngày ngày xem thứ này?"

"Xem thứ này, mày không biết không được để điện thoại lên bộ tản nhiệt sao?"

"Cho mày học hành đàng hoàng, không biết kim loại có thể truyền âm sao?"

"Khi tao hỏi mày có nghe thấy tiếng mẹ khóc trong nhà không, sao mày không nói cho tao biết?"

"Mày mua tai nghe thì chết sao? Có biết tao đã tốn 200 nghìn tệ không?"

"Nhìn mày đang xem cái quái gì đây?"

Mặc dù chỉ là một phen sợ bóng sợ gió, nhưng 200 nghìn tệ này.

Khi rời khỏi nhà họ Ngô, Lục Tân bất chợt liếc nhìn Phó tổng giám đốc Tiêu.

Phó tổng giám đốc Tiêu là người cơ trí, lập tức gật đầu: "Anh Ngô là người rất được coi trọng, nhất định sẽ không quỵt nợ..."

Nói rồi, anh ta đề nghị với mọi người: "Nhưng vì danh dự của đứa trẻ và anh Ngô, chúng ta không nên nói chuyện này ra..."

Mọi người đều liên tục gật đầu đồng ý.

Sau đó, bắt đầu từ học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba, rồi tất cả mọi người đều không nhịn được cười và nhanh chóng rời đi.

"Tuy rằng nhà lão Ngô chỉ là một trò đùa, nhưng công trường bên đó của tôi, thật sự đã xảy ra chuyện..."

Sau khi đi xuống lầu, một người có dáng người mập hơn một chút, đến gần Lục Tân nói lắp ba lắp bắp: "Hay là, cậu Lục đi xem thử xem sao?"

Khi vừa nói ra câu này, anh ta đột nhiên thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Lục Tân cũng suy tư một chút, mới nói: "Chuyện bên đó của anh là..."

"Theo lời người xưa, đó là Âm binh quá cảnh."

Gã béo nghiêm nghị trả lời, cơ thịt trên mặt đều run theo: "Cạnh dự án của tôi, có một nghĩa địa đã được lấp san bằng, nghe nói ở đó từng chôn không dưới 100 người, được tôi nhân lúc rẻ mà nắm lấy. Hiện đang được khởi công xây dựng trung tâm mua sắm, nhưng không nghĩ tới, sau khi bắt đầu xây dựng, đã liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ lạ, đủ thứ thường rớt xuống thì không nói, nửa đêm còn thường xuyên xuất hiện bóng ma làm loạn..."

Lục Tân hơi tò mò, quay đầu nói: "Thật sự là bóng ma?"

"Đúng vậy."

Gã béo nghiêm nghị đáp: "Ông Trương làm bảo vệ đã tận mắt nhìn thấy, mặc áo giáp trắng, da thịt trên mặt đều thối rữa, chỉ còn lại khung xương."

"Ai dà..."

Sự quan tâm của mọi người nhất thời cũng đến theo.

"Đi ngay bây giờ luôn."

Lục Tân đưa ra quyết định, cả nhóm lập tức chạy xe tới.

Sau khi băng qua toàn bộ thành phố vệ tinh, cuối cùng đã đến dự án đó vào lúc hai, ba giờ sáng.

Chỉ thấy những thanh thép căng ra thành những hình thù kỳ dị, tấm vải nỉ thiếu một góc đã bị gió đêm xới tung.

Trong toàn bộ dự án chỉ có một nửa phía đông là thắp một số bóng đèn, những vị trí khác cũng chỉ treo một vài bóng đèn trống rỗng.

Ánh sáng yếu ớt không đủ xua tan bóng tối.

Một nửa của toàn bộ công trình hướng ra mặt trăng đỏ và một nửa ẩn trong bóng tối.

Vào đêm tĩnh lặng này, gió tràn vào công trình trống rỗng, phát ra tiếng ma khóc “hu hu”.

Thấy trong phòng bảo vệ không có ai, gã béo thở dài nói: "Ông Trương bị dọa sợ, chắc là lại trốn về nhà rồi."

Nói xong tự mình đạp cửa đi vào, lấy mỗi người một chiếc nón bảo hộ, đội lên đầu, leo lên chiếc thang hợp kim nhôm dựng tạm đi lên phía trên, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng bốn, vị trí cao nhất của công trình, sau đó nhìn sang vị trí ở nửa phía tây.

"Thực sự là có..."

Sau khi liếc mấy lần, gã béo đột nhiên rùng mình, hai mắt nhìn thẳng.

"Vừa lúc đụng phải?"

Những người khác cũng hơi kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn, trong lòng dâng lên một cảm giác ớn lạnh.

Nửa phía tây xa xôi bị bao phủ bởi bóng tối.

Thoạt nhìn, chỉ có bóng tối và không thể nhìn thấy gì.

Nhưng giữ tầm mắt nhìn kỹ lại, khi mắt đã quen với bóng tối, thì có thể phát hiện thấy trong bóng tối lờ mờ có vài bóng trắng, từ từ và cứng ngắc bay về phía trước, giống như ma lửa chập chờn, chậm rãi chui vào trong nghĩa địa.

Giống như hồn ma, đang tuần tra trên lãnh địa của mình.

"Chính... chính là thứ đó..."

Gã béo đã sợ hãi, cơ mặt không ngừng run lên: "Nơi thứ đó đi loanh quanh, chính là hố tử thi nơi chôn người trước đây."

"Khi công trình vừa khởi công, chính từ chỗ đó đã trực tiếp đào ra được mấy trăm bộ xương, mới nghe tôi vốn không tin chuyện này, còn đưa người tới bắt, kết quả đến nơi thì không thấy gì hết, chỉ có từng cơn gió lạnh đang thổi ở đó... "

"Về sau, thứ này quấy phá càng ngày càng hung dữ, bảo vệ trực ca đêm của tôi còn nhìn thấy..."

Nghe gã béo run giọng kể lể, mà bóng ma đó lại đang phất phơ ngay trước mắt, nhóm người nhất thời lại không khỏi run lẩy bẩy.

Lần này thực sự cảm thấy một nỗi sợ hãi, phát ra từ trái tim.

Vô số ánh mắt co ro nhìn về phía Lục Tân, mang vẻ cầu khẩn.

Trong khi Lục Tân thì hơi im lặng, suy nghĩ một chút rồi thò tay vào trong túi, lấy ra một khẩu súng.

Sau đó, bắng "pằng" "pằng" hai phát về phía trước.

"Mẹ kiếp..."

Tiếng súng khiến mọi người giật mình, vô thức ngồi xổm xuống.

Ánh mắt nhìn về phía Lục Tân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, người này lại mang súng theo người, hơn nữa còn dám nổ súng bất cứ lúc nào...

... Đây quả nhiên là thầy bắt ma nhà nước, không phải nhà nước thì làm sao dám phách lối như vậy?

...

Trong khi mọi người kinh hoàng, thì Lục Tân nhìn về vị trị thấp thoáng bóng trắng, sau đó, trên mặt lộ ra nụ cười.

Sau khi tiếng súng vang lên, trong bóng đêm là một vùng hỗn loạn, chim trú ẩn “xào xào” bay đi.

Mà theo hướng của hố tử thi bên cạnh công trường, bóng trắng mà họ nhìn thấy vừa rồi vẫn còn ở đó, nhưng đã bất động.

Như thể sợ hãi bởi tiếng súng, từng người ngồi xổm xuống đất.

Dưới sự dẫn dắt của Lục Tân, mọi người nhanh chóng chạy về phía tây, sau đó ai nấy đều sững sờ.

Chỉ thấy bên cạnh công trình này, một vài bao phân bón hóa học lớn màu trắng bị vứt, trong đó chất đầy cốt sắt và những bó kẽm các thứ. Đảo mắt nhìn qua nghĩa địa, có thể nhìn thấy ở đầu bên kia, có mấy chiếc xe ba gác đang chạy “ầm ầm” xuống dốc dọc theo con đường nhỏ...

Bên trong nghĩa địa, còn có một ông già máu me đầy mặt, vừa thấy mọi người đến, ông ta bắt đầu hét lên:

"Vương tổng, đừng bắn..."

"Chỉ lấy của anh một vài thanh thép, đến mức nổ súng sao..."

"Chao ôi chân của tôi, té gãy rồi, tôi nói anh hay, chuyện này chẳng đáng mấy chục tệ, anh đừng có đuổi tôi..."

Nhìn bộ đồng phục bảo vệ nhăn nhúm trên người ông ta, tất cả mọi người có mặt đều chợt hiểu ra.

"Chuyện này là thế nào vậy hả..."

Thời gian Lục Tân xử lý vụ việc ô nhiễm đặc biệt cũng không ít, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy phong phú như vậy.

Không phải phong phú về các loại hình ô nhiễm đặc biệt, mà là cuộc sống quá phong phú.

Để lại Vương tổng và ông Trương bảo vệ bị gãy chân dây dưa về việc bồi thường, cả nhóm đi ra ngoài.

Liên tiếp gặp phải hai vụ việc chẳng đâu vào đâu, tâm tình mọi người ít nhiều có phần ủ rũ.

Con ma đã nói đâu?

Vụ việc bí ẩn đâu?

Họ theo cùng Lục Tân, một là vì thực sự nghĩ rằng mình gặp phải chút chuyện gì đó không thể giải thích được và muốn giải quyết nó. Hai là vì một số tính tò mò bẩm sinh gây ra, thực sự muốn xem xem hiện tượng bí ẩn đó có tồn tại không...

Nhưng kết quả làm người ta quá thất vọng...

"Còn muốn tiếp tục điều tra không?"

Trong lòng Lục Tân cũng có chút không chắc, đành hỏi mọi người.

Mặc dù Phó tổng giám đốc Tiêu nói, 200 nghìn tệ cho hai vụ việc này vẫn sẽ đưa, nhưng lại không thể quảng cáo được rồi.

Sự nghiệp có hơi gặp khó khăn...

Những người khác nghe Lục Tân nói vậy thì đưa mắt nhìn nhau, trong lòng do dự, có người cắn răng: "Tra, chuyện đó của tôi vẫn phải điều tra."

Ngay lập tức, vài người còn lại, hầu hết cũng đều cắn răng gật đầu.

Xem ra, mặc dù liên tiếp xảy ra hai vụ đều bỏ không, nhưng vẫn có người kiên quyết cho rằng những gì mình gặp phải là sự thật.

"Được rồi..."

Thấy thái độ của họ kiên trì như vậy, Lục Tân đồng ý.

Bất kể chuyện anh nói đến rốt cuộc là gì, nếu mọi người đã muốn điều tra, vậy thì điều tra thôi...

Dù sao, chỉ cần 200 nghìn tệ vào tài khoản, bảo tôi trông con cho các anh cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận