Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 533: Lời mời đến Bàn Đen (2)

"Hí Hí Hí..."

Âm thanh tinh tế lần lượt vang lên, gần như nối liền một mạch.

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có thể thông qua cửa kính xe, nhìn thấy sợi thịt lúc nhúc, thỉnh thoảng bay giữa không trung.

Sau một vài giây, sợi thịt tập trung vào giữa cùng một lúc.

Thân thể của cô bé đột nhiên hợp lại, trở lại như lúc ban đầu, xuất hiện ở phía trước của chiếc xe thứ ba.

Trong tay phải, vẫn cầm con dao bằng thép không gỉ, chỉ là phía trên có máu nhỏ xuống.

Tiếng súng xung quanh chẳng biết từ lúc nào đã ngừng lại, nhân viên vũ trang đang cầm súng im lặng hồi lâu sau đó đồng loạt ngã xuống.

Khi ngã xuống đất, cơ thể họ vỡ vụn thành những miếng thịt gọn gàng.

Máu chảy ra như nước sốt trong miếng bít tết mới chín ba phần.

"Đi mau..."

Nhìn cô bé đáp xuống đầu xe, nhưng lại không phát ra chút tiếng động, thư ký nghiến răng nghiến lợi vỗ vào cái nút đỏ bên hông, toàn bộ thân xe lập tức phát ra tiếng dòng điện kịch liệt, hồ quang điện màu xanh mắt thường có thể nhìn thấy lập tức lan dọc theo những đường nét kỳ lạ trên thân xe, kể cả cô bé đang đứng trên đầu xe cũng bị hồ quang điện màu xanh bao quanh trong đó.

Ngay sau đó, động cơ phóng ra động lực mạnh mẽ, chợt lùi về sau, hất chiếc xe phía sau lùi ra xa ba bốn mét, sau đó thân xe dạt sang một bên, xông qua chướng ngại vật bên cạnh, lái vào một vùng đất hoang vu rộng lớn, giành lấy lối thoát.

Nhưng cũng vào lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng khóc lóc lanh lảnh của trẻ con.

"Oa…"

Âm thanh chói tai, kỳ lạ khiến người ta bực bội.

Điều kỳ lạ nhất là theo tiếng khóc lóc vang lên, chiếc xe jeep đã khởi động hệ thống động lực khẩn cấp, giống như rơi vào trong nước.

Tình thế ở thế không thể ngăn cản đó đang bị kìm hãm một cách cưỡng bức, tốc độ ngày lúc càng chậm.

Cuối cùng, chiếc xe không thể di chuyển được nữa, chỉ có tiếng gầm yếu ớt của động cơ, cùng với tiếng lốp xe cọ xát vào thứ gì đó.

Thư ký nhào đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng chợt lạnh.

Những nhân viên vũ trang bị cô bé vặn cổ trước đó, lúc này cư nhiên lại đứng dậy, chỉ là họ đã không còn là bảo vệ của anh Triệu nữa, mà đã biến thành một loại quái vật máu thịt quỷ dị. Chính những người này đang nhào tới phía trước xe, dùng máu thịt phồng lên và lúc nhúc của họ quấn lấy bốn lốp xe, gần như nhấc cả chiếc xe jeep lên giữa không trung, chặn hoàn toàn đường trốn thoát.

Đồng thời, tiếng khóc lóc của trẻ con vang lên càng dữ dội.

Tất cả nhân viên vũ trang đều cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, ngay lập tức phát hiện ra điều gì đó và hét lên sợ hãi.

"Khởi động hệ thống phòng thủ khẩn cấp..."

Thư ký hét lớn về phía người lái xe, nhưng lại phát hiện người lái xe không có động tĩnh gì, anh ta chợt vươn tay đẩy một cái, mới phát hiện thấy sắc mặt của người lái xe đã trở nên cổ quái lạ thường, trong hốc mắt, lỗ mũi, lỗ tai anh ta đều có vô số mô thịt bắn ra, giống như con giun, thậm chí lan tràn ra phía ngoài, bao phủ vô lăng, cần số, chân ga và một số hệ thống phòng thủ quan trọng.

Tiếng khóc lóc của trẻ con vẫn đang kéo dài, có vẻ vừa thê thảm lại the thé.

Máu thịt của những nhân viên bảo vệ đó dường như đã trở thành những sinh vật sống, chui ra từng chút một từ cơ thể họ, xuyên thủng mặt nạ bảo hộ bằng thủy tinh mà họ đang đội trên đầu. Một chiếc lều máu tươi nổ tung trong cơ thể họ và vẩy vào trong nước mưa xung quanh.

"Anh Triệu, anh đi trước..."

Thư ký hét lên, muốn đẩy cửa xe ra, nhưng khi đưa tay ra đẩy, lại phát hiện bàn tay mình đã trở thành quái vật.

Cánh tay đã biến thành thân rắn màu máu mọc vảy mảnh mai, bàn tay thì biến thành đầu rắn, bên trên còn có đôi mắt u ám nhìn mình. Khi thư ký kinh hãi nhìn xuống, đầu rắn đó chợt nhào tới cắn vào yết hầu anh ta.

Thư ký nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt khó mà hiểu được, thân thể từ từ ngã xuống và ngã ra khỏi cửa xe.

Người đàn ông trung niên đã luôn ngồi im lặng trước sự thay đổi kỳ lạ này.

Ông ta hiểu an ninh của mình đang hoạt động thế nào, cũng biết thành phố trung tâm ra tay với mình đại biểu điều gì.

Vì vậy, ông ta chỉ lặng lẽ đánh giá mức độ tấn công mà mình gặp phải là cấp mấy và mục đích của đối phương là gì.

Sau một hồi suy nghĩ, ông ta nhặt một băng đạn lên và đẩy nó vào buồng súng.

Tiếng khóc lóc bên ngoài xe đã biến mất, cô bé kỳ quái kia cũng không biết đã đi đâu.

Chỉ có màn mưa rơi trên mặt đất, phát ra tiếng tí tách khe khẽ.

Hơi ẩm của nước mưa và mùi máu tanh nồng nặc xen lẫn trong hơi ẩm của không khí, tràn ngập trong cả buồng xe.

"Kẹt kẹt..."

Sau khi yên lặng đợi một lúc lâu, mới có tiếng bước chân đi tới trước cửa xe, dùng sức kéo mở cửa xe.

Một người mặc vest cúi nửa người bước vào, rút khăn giấy ra, lau nước mưa trên cặp kính gọng vàng của mình, sau đó cười cười ân cần với người đàn ông trung niên, và nói: "Tiến sĩ Triệu? Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể dùng cách này để tới gặp anh."

"Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ nghiên cứu của anh về phương diện củng cố tư liệu của người suy giảm trí nhớ tại Viện nghiên cứu."

"Cho nên, bây giờ tôi chính thức mời anh gia nhập vào Bàn Đen."
Bạn cần đăng nhập để bình luận