Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 416: Xin phép nghỉ thăm người thân (1)

Lục Tân trầm mặc, biểu cảm có vẻ hơi trống rỗng.

Thật ra, từ rất sớm trước đây, anh đã cảm nhận được cô giáo Tiểu Lộc đang sợ, chỉ có điều anh vẫn luôn không muốn suy nghĩ mà thôi.

Nhưng bây giờ trông thấy sự sợ hãi ở trên mặt cô, trong lòng anh vẫn cảm thấy khổ sở.

Cho dù chính anh cũng không thể nói rõ được rằng anh cảm thấy buồn là vì cô giáo Tiểu Lộc sợ mình, hay là rõ ràng cô giáo tiểu Lộc vốn đã cảm thấy sợ anh, nhưng cô ấy vẫn miễn cưỡng mình để an ủi sự khổ sở trên gương mặt anh.

Anh không biết vì sao sự sợ hãi của của cô giáo Tiểu Lộc đối với mình lại còn vượt qua cả viện trưởng?

Đó là vấn đề đơn giản nhất mà anh muốn hỏi, nhưng bây giờ...

Trên mặt kính mắt bên trái đã hiện lên số liệu nhất định, thể hiện sóng tinh thần của cô ấy rất mạnh.

Lượng cấp tinh thần của người bình thường cũng chỉ nằm ở khoảng mười chấm, dưới tình huống bình thường gần như không thể nào đo được lượng cấp tinh thần của bản thân bọn họ, nhưng lúc cặp mắt kính này cũng có phản ứng, vậy chỉ nói rõ một vấn đề, tâm trạng của cô ấy đã chấn động đến mãnh liệt cực độ, có lẽ, chỉ cần tăng thêm một chút áp lực nữa, cô ấy sẽ trực tiếp sụp đổ vì chuyện này...

Sao anh có thể ép buộc cô ấy chứ?

Lục Tân cố gắng bày ra một nụ cười trên mặt, mặc dù nụ cười này khá là gượng gạo.

"Em biết mà, dáng vẻ của em rất hung dữ, lúc phát cáu cũng rất dọa người..."

Anh cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên bình thản, khôi hài: "Chị xem, đến chị cũng bị dọa sợ rồi."

"Vâng... Đúng thế."

Cô giáo Tiểu Lộc cũng cố gắng muốn phối hợp với Lục Tân vào lúc này.

Nhưng dù cô ấy có cố gắng như thế nào, nụ cười của cô ấy cũng không cách nào trở lại như khi chưa có chuyện gì xảy ra.

Hai người cố gắng muốn cho đối phương cảm thấy mình không có chuyện gì đâu, vừa vụng về vừa lúng túng.

"Coi như vậy đi..."

Lục Tân khẽ thở dài, chậm rãi đứng lên, nói với cô giáo Tiểu Lộc: "Buổi chiều vẫn còn phải đi làm, em đi trước nhé."

"Vậy chỉ có thể để chị tự rửa bát một mình thôi."

"..."

Dường như cô giáo Tiểu Lộc muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ có thể gật đầu một cái.

Lục Tân nhấc cái túi lên rồi từ từ đi khỏi văn phòng, trong lòng anh có một loại cảm xúc bị đè nén.

Anh khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy một đám trẻ đang bưng mâm cơm đứng ở hành lang và phòng học bên cạnh đang đưa đôi mắt nhỏ nhìn anh.

Tai của nhóc con rất tinh, có lẽ đã nghe thấy tiếng khóc của cô giáo Tiểu Lộc.

"Anh Đại Tráng, sao thế?"

Có đứa nhóc sụt sịt mũi lén hỏi một đứa nhóc mũi đỏ.

Đứa nhóc mũi đỏ nhìn Lục Tân một cái thật sâu, ý tứ hàm xúc nói: "Cãi nhau."

"A?"

Đứa nhóc sụt sịt lắp bắp kinh hãi, có vẻ sợ hãi xen lẫn với vui mừng: "Vậy tớ có cơ hội không?"

"Cậu không có."

Nhóc mũi đỏ nhìn anh một cái rồi nói: "Đến cả kẹo chú cũng không mời nổi."

Lục Tân lướt qua ánh mắt hiếu kỳ và những tiếng bàn luận khe khẽ, chậm rãi đi xuống lầu, lúc đi tới khúc ngoặt ở lầu ba, thấy trước mặt bác bảo vệ có đặt cái bàn nhỏ, trên bàn đặt đĩa khoai tây sợ, một đĩa trứng vịt muối, trong tay ông ta cầm một chén rượu nhỏ.

Ông ta từ từ uống, cũng không ngẩng đầu lên, thấp giọng mở miệng nhưng dường như không giống như đang nói chuyện với anh:

"Cậu đừng hiểu lầm, không phải cô ấy sợ cậu đâu."

Lục Tân quay đầu nhìn ông bác một chút, nhẹ gật đầu, rồi tiếp tục đi xuống lầu.

Lúc đi bộ trên đường phố, có ánh nắng tái nhợt trên đỉnh đầu đổ xuống, lòng Lục Tân có một cảm giác vắng vẻ.

Trước tiên anh đi đến sở cảnh vệ, lấy chiếc xe gắn máy mà mình đã gửi ở đây ra ngoài, sau đó cưỡi đi dạo trên đường nhưng chẳng hề có mục đích.

Dù sao, xe gắn máy cũng phải đốt dầu, cho nên anh rất ít khi nào có tâm tư lái loại xe xa xỉ thế này để đi dạo. Nhưng hôm nay lại không giống, trong thời gian ngắn này, anh thậm chí không muốn tiết kiệm tiền nữa. Có điều, anh cũng nhanh chóng dừng lại ở một cái quảng trường...

... Dù sao xe gắn máy cũng phải đốt dầu mà.

Anh ngồi trên chiếc ghế dài ở quảng trường, chậm rãi hút một điếu thuốc.

Trên chiếc ghế dài cách đó không xa là một cặp tình nhân trông có vẻ vô cùng thân mật, ngọt ngào đến mức muốn dính lại với nhau.

Trong cái ba lô đeo sau lưng của cậu con trai có giấu một nhành hoa hồng, dường như đang chuẩn bị làm một màn ảo thuật.

Lục Tân nhìn bọn họ một chút, có chút ghen tị.

Nhưng anh cũng nhanh chóng không thấy ghen tị nữa, bởi vì anh nhìn thấy giữa hai người này xuất hiện một người thứ ba.

Đó là em gái, cô đang ngồi xổm trên ghế dựa để nhìn hai người kia.

Rất nhanh, đôi mắt của cô đã sáng lên rồi nở một nụ cười xấu xa kéo nhành hoa hồng của đối phương xuống.

"Cộc cộc cộc coong..."

Cậu trai khoa trương đung đưa cánh tay, đưa một nhánh cây trụi lủi ra trước mặt cô bé.

Cậu trai cũng thấy mông lung, cô bé cũng hơi sửng sốt một chút.

Sau đó, bọn họ một người tức giận đứng dậy bỏ đi, một người vội vàng đuổi theo phía sau không ngừng giải thích.

Tâm trạng của Lục Tân cũng tốt hơn rất nhiều.

"Em gái, anh không nhận được đáp án mà anh muốn."

Lúc em gái đi đến bên cạnh mình rồi ngồi xổm xuống, Lục Tân liền nhả ra một ngụm khói đặc, nói khẽ: "Thật ra, anh đã đến hỏi cô giáo Tiểu Lộc, anh muốn cô ấy nói với anh đáp án mà anh muốn nhất, chính là viện trưởng là một người rất tốt, những chuyện kia đều do anh suy nghĩ lung tung, nhưng kết quả anh lại không nhận được câu trả lời tốt nhất, cũng không có được đáp án xấu nhất, mà nhận được một đáp án tệ nhất..."

"Hoá ra cô ấy lại... sợ hãi đến thế."

Em gái ôm lấy cánh tay của Lục Tân, dùng cái đầu nhỏ cọ cọ rồi nói: "Em không có sợ anh."

Lục Tân nở nụ cười, không hề vạch trần em gái.

"Có muốn đi chơi tiếp không?"

Trầm ngâm một hồi lâu, Lục Tân bỗng nhiên cười hỏi em gái.

Em gái ngơ ngác một lúc, có hơi khó hiểu nghiêng đầu nhìn anh.

Lục Tân ngẩng đầu, nhìn về hướng ngoài thành phố vệ tinh: "Vẫn còn người ở cô nhi viện còn sống, đây không phải là chuyện tốt sao?"

"Hơn nữa, phần văn kiện kia cũng đã nói, có lẽ ngay cả lão viện trưởng cũng đều còn sống..."

"Quả thật trong lòng anh có rất nhiều nghi vấn, anh muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, muốn biết có phải những người đáng chết đều đã chết sạch rồi không... Đương nhiên, nếu như chưa chết, anh cũng không ngại để họ trải qua những chuyện nên trải qua một lần nữa đâu..."

Lúc anh nói đến đây, sắc mặt rất bình tĩnh, dường như là anh đang tự thuật lại một chuyện nhỏ vậy.

Nhưng em gái đang ôm cánh tay Lục Tân lại cảnh giác ngẩng đầu nhìn anh, không hề chớp mắt một cái.

Lục Tân hơi trầm mặc, anh cảm thấy dường như trạng thái của mình không đúng lắm.

Một lát sau, trên mặt anh mới hiện lên nụ cười một lần nữa, vô cùng hoà thuận mà nói: "Tóm lại, bây giờ anh thật sự rất vui, cô nhi viện lúc trước giống như một gia đình vậy, cho nên mỗi người ở trong cô nhi viện đều là người nhà của chúng ta, trước kia không biết thì cũng thôi đi, nếu bây giờ đã biết trong gia đình này vẫn còn người sống, sao anh có thể không đến xem thử họ sống có tốt không cho được chứ?"

"Về những nghi vấn trong lòng anh đây..."

Trên gương mặt anh hiện lên một nụ cười xán lạn: "Lúc anh đến chào hỏi ông ấy, hắn hẳn ông ấy cũng sẽ tình nguyện nói với anh nhỉ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận