Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 713: Tấn công Thanh Cảng (2)

“Những điều này… Có nghĩa là gì?”

Nhìn vào những thông tin này, có người lưỡng lự hồi lâu rồi mới thấp giọng nói.

Những tài liệu liên quan đến vị giáo chủ Tai ách kia chắc chắn là vô cùng đơn giản và không đầy đủ, ngoài việc biết ông ta là một trong Tứ đại giáo chủ thì năng lực, thân phận và xuất thân của ông ta đều không biết, thậm chí cấp bậc của ông ta cũng chỉ là cấp S đơn giản.

Mà trong lòng mọi người đều biết rằng cấp S đại diện cho điều gì ở vùng đất hoang vu Mặt Trăng Máu này, thật sự mà nói thì nó thậm chí còn không thuộc về một cấp bậc nào.

Vì nó đại diện cho: không xác định.

Chỉ biết rằng nó rất mạnh, nhưng lại không biết tại sao nó lại mạnh đến vậy, cũng không biết làm thế nào để đánh bại nó, đây chính là cấp S.

Về phần bốn kỵ sĩ, họ cũng chỉ biết một cái tên.

“Có thể giải thích rất nhiều.”

Ông Tô nhẹ giọng nói: “Tuy chúng đã điều tra Giáo hội Khoa học và Công nghệ nhưng cũng không dám làm quá rõ ràng.”

“Dù sao chúng ta cũng lo lắng bọn họ lại tìm tới cửa lần nữa...”

“Nhưng điều chắc chắn là giáo hội Khoa học và Công nghệ rất nghiêm khắc, các giáo chủ và kỵ sĩ của bọn chúng có mối quan hệ kế thừa và bổ sung, sự cẩn thận của chúng cũng như một số thông tin bổ sung khác giúp chúng ta hiểu được năng lực của bọn chúng thuộc loại nào.”

“Tai ách là gì?”

“Đau đớn, bất hạnh, chính là tai ách.”

“Vậy chính xác thì điều gì có thể mang lại đau đớn và bất hạnh?”

Ông Tô nói xong, như đã quên lời, dừng lại một lúc, đợi đến khi có một thư ký nhỏ bên cạnh đưa cho ông ta một văn kiện, ông ta mới mở ra từng trang rồi mới tiếp tục nói: “Có lý do để tin tưởng, tên của bốn kỵ sĩ kia đều bị đảo ngược.”

“Có nhiều nguyên nhân để con người đối mặt với tai họa, nhưng có lẽ chỉ có bốn loại.”

“Những chấn thương và bệnh tật bất ngờ xuất hiện, những tai họa do chính mình gây ra, người khác ảnh hưởng đến ý chí...”

“Và, sự đổ vỡ của cuộc sống do một số thói quen hay những đòi hỏi...”

“Từ những suy nghĩ này, chúng ta có thể đoán được đại khái năng lực của bốn kỵ sĩ dưới quyền của giáo chủ Tai ách.”

“Có thể là Thần Trạch gây thương tích cho con người, Hoa Tường Vi phá hủy khả năng tự kiểm soát của chính họ, Chúc Phúc tượng trưng cho những lời nguyền rủa ác ý, cùng với một loại nào đó khiến cho người ta trở nên liều lĩnh, bị sự hư ảo che mờ đôi mắt, cuối cùng điên cuồng theo đuổi và rơi xuống vực sâu của tưởng tượng và dục niệm...”

Nhất thời trong phòng họp không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng giấy xoạt xoạt.

Trần Tinh không ghi chép gì, chỉ trầm ngâm suy nghĩ về một vấn đề khác.

“Nếu chúng ta phân tích nó từ góc độ này, đúng thật là có thể giải quyết một số câu hỏi mà chúng ta đang thắc mắc.”

Giáo sư Trần ngẩng đầu lên và gõ nhẹ bút của mình xuống bàn.

“Dĩ nhiên là coi như đã biết được những loại năng lực của bọn chúng thì đối với chúng ta vẫn còn thiếu rất nhiều.”

“Chúng ta thậm chí còn không biết năng lực của những kẻ thù này đang ở cấp độ nào và biểu hiện cụ thể của chúng là dạng hình thức gì.”

“Điều quan trọng nhất là phải nắm vững thông tin và chuẩn bị tinh thần để chiến đấu.”

“Nhưng chắc chắn rằng chúng ta đang gặp bất lợi ở phương diện này.”

“Nhưng Giáo hội Khoa học và Công nghệ cũng không biết rõ về chúng ta!”

Trần Tinh liếc nhìn ông Tô trên màn hình, chậm rãi nói: “Bốn năm này chúng ta cũng đã và đang chuẩn bị.”

“Bây giờ chúng ta có nên xuất binh đi hay không, nắm chắc được bao nhiêu phần đều không quan trọng, điều quan trọng là trong số nhân viên công tác mà chúng ta đang cử hiện tại, có một người có danh hiệu là đơn binh đang chống lại Giáo hội Khoa học và Công nghệ, vì vậy chúng ta không thể mặc kệ anh ta.”

“Cho nên...”

Cô ta nhẹ nhàng nói xong, nhìn ông Tô trên màn hình, nói tiếp: “Ông Tô hỏi ý kiến của tôi thì tôi cũng sẽ nói thẳng.”

“Sau bốn năm trôi qua, Giáo hội Khoa học và Công nghệ lại đến Thanh Cảng, như vậy...”

Khẽ nghiến răng, Trần Tinh tỏ thái độ: “Cơ hội báo thù của chúng ta cuối cùng đã đến rồi.”

Trong phòng họp, không khí vô cùng yên tĩnh.

Mọi người nghe thấy thái độ của Trần Tinh, nhất thời tâm trạng trở nên bất an, rối như tơ vò.

Cho dù lời nói của Trần Tinh có hợp lý đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Thanh Cảng lúc này giống như một hòn đảo bị cô lập, hoàn toàn không biết gì về tin tức bên ngoài, người được cử ra ngoài cũng gần như bị tiêu diệt gần hết.

Ở tình huống này, tất nhiên không có ai dám nhiệt huyết xông lên đầu, lập tức ủng hộ xuất binh hay làm gì khác.

Dù sao những người kia đều là người sống, ai nỡ lòng nào nhìn bọn họ đi vào chỗ chết?

Vẻ mặt Trần Tinh vẫn bình tĩnh và kiên quyết.

Ông Tô trên màn hình khoanh tay chống đỡ khuôn mặt tròn trịa cũng đang trầm tư.

Những người khác một số thì rối rắm, một số thì im lặng, nhất thời khó đưa ra quyết định.

Sau đó vào lúc này, trong phòng họp đột nhiên vang lên một tiếng chuông lớn làm cho mọi người càng thêm hoảng sợ.

Có người ấn nút trả lời và nghe thấy bên trong có người hét lên lo lắng: “Không ổn rồi, Oa Oa...”

“Oa Oa đã đi ra khỏi thành phố...”

“Cái gì?”

Khi biết tin, tất cả mọi người đều choáng váng.

“Tại sao?”

Trần Tinh hét lên theo bản năng: “Tại sao các người không ngăn cô bé lại?”

Giọng của nhân viên phục vụ vừa lo lắng, bất lực: “Tôi có ngăn lại nhưng giống như dù có nói cái gì thì cô bé cũng không nghe thấy vậy...”

Trần Tinh hít sâu một hơi: “Không phải là có biện pháp thay thế khẩn cấp sao?”

Trong cuộc gọi trực tiếp, giọng điệu của nhân viên phục vụ gần như nức nở: “Có phương án nào khác ngoại trừ khuyên nhủ cô bé sao?”

“Cô bé không nghe thấy lời cô thuyết phục sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận