Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1639: Đối mặt với Ban đầu, nghi lễ tẩy rửa tinh thần (2)

Vấn đề này, cho dù chỉ là tưởng tượng cũng làm cho bản thân Lục Tân có chút khẩn trương, trong lòng chập trùng.

Nhưng trải qua lần bị ám sát này, anh đã càng ngày càng xác định.

Đây chính là phương pháp để tiêu hóa ý thức duy nhất.

Mà coi như thể bị ô nhiễm, mấu chốt để đối kháng với ban đầu chính là…

Trong óc Lục Tân cố gắng tìm tòi, anh đang tìm lại đồ vật mà Lục Thiên Minh để lại cho anh.

Trạng thái bây giờ của Lục Thiên Minh rất kỳ quái.

Tựa hồ lực lượng tinh thần của hắn ta đã bị chia năm sẻ bảy, ở địa điểm cũ ở viện nghiên cứu Nguyệt Thực, hắn ta gặp lực lượng tinh thần được lưu lại từ ba mươi năm trước, bên trong những lực lượng tinh thần đó lại cất giấu ý thức duy nhất, cũng cất giấu dục vọng suy nghĩ trở lại cái thế giới này của hắn ta. Cho nên, hắn ta mới có thể trở thành tác dụng với anh, một bộ phận khác thì cũng có thể tạo thành dung hợp đối với Ban đầu.

Mà một bộ phận này lại có được hận ý, muốn hủy diệt tất cả thế giới này cho nên mới có thể ô nhiễm chính mình.

Thế nhưng, lúc bản thân anh bị ám sát lại ở bên trong Ban đầu, gặp được một bộ phận khác.

Một bộ phận này rất tinh khiết, cũng rất tỉnh táo, hắn ta khâm phục, cũng đồng tình với anh, tràn đầy hy vọng với anh.

Hắn ta lưu lại lực lượng tinh thần, giống như là đang muốn nhắc nhở anh chuyện gì đó.

Lúc Lục Tân nhớ đến Lục Thiên Minh thì phương diện tinh thần lại bắt đầu tiếp xúc cùng hắn ta.

Hai người khác nhau, lại cùng ở dưới mặt trăng máu, thời gian sinh tử cách nhau ba mươi năm cùng nhau trao đổi ở phương diện tinh thần.

Đúng vậy, Lục Tân đã hiểu rõ.

Đối kháng với Ban đầu, then chốt ở chỗ “Ngu xuẩn” lúc đó của bản thân anh.

Cũng chính vì bản thân có thể “Ngu xuẩn” như thế, cho nên trước tiên anh mới không bị Ban đầu đồng hóa một cách triệt để.

Cho nên Lục Thiên Minh mới bội phục mình, cho rằng ý thức duy nhất để lại cho anh rất thích hợp.

Vậy sự ngu xuẩn này là gì đây?

Suy nghĩ vấn đề này, Lục Tân thở sâu một hơi, hai tay chậm rãi mở ra.

“Ông…”

Tinh thần loạn lưu tinh mịn bắt đầu xuất hiện bên cạnh anh.

Chút tinh thần loạn lưu này làm cho không khí xung quanh anh xuất hiện một vòng rồi lại một vòng gợn sóng, giống như sóng nước run rẩy, đan xen thành từng vòng một. Mà ở nơi xen lẫn tỉ mỉ nhất, hào quang trăng máu tựa hồ đậm hơn, bên người Lục Tân tựa như đang mở ra một tầng không gian mới, vô số bóng quỷ dị như huyễn tượng lít nha lít nhít xuất hiện ở bên trong không khí gợn sóng kia.

Nghĩ lại, lại giống như có những mầm thịt màu đen bắt đầu mọc ra từ sâu trong lòng đất.

Tiếng hát vang lên, phảng phất như có ngàn vạn thứ cuồng nhiệt đang lớn tiếng ca hát, tiếng ca đè chồng lên nhau:

“Linh hồn màu trắng, thân thể hư thối, tâm linh buồn khổ, con người tuyệt vọng.”

“Ngưỡng vọng địa ngục, thần chỉ dẫn, rời khỏi quan tài, buông xuống Vĩnh Hằng.”

“Hiến thân chân lý, chờ đợi thần linh. Cảm nhận thống khổ, thiên biến vĩnh sinh.”

“Thần linh giáng xuống, thế giới chú mục. Thần linh giáng xuống, vạn chúng phủ phục.”

“Người ngu muội chẳng biết đi đâu, Linh hồn cố chấp, vĩnh viễn tàn khuyết.”

“Trong lồng tù tại, mắt đỏ lưỡi đỏ, ngủ ở trong mộ, vĩnh hộ tinh không.”

“Khuyên tâm linh, cuối cùng cũng có nơi hội tụ. Cởi trói buộc, chôn ở hoang thổ.”

“Thần linh buông xuống, Vĩnh Dạ sẽ độ. Thần linh buông xuống, vạn sự đều không.”

“Cầu nguyện, cầu nguyện đi, đám người bị vây khốn trong vực thẳm.”

“Hy vọng, hy vọng đi, bên trong trăng máu sẽ có thần hạ xuống.”

Chưa một khắc nào Lục Tân có thể cảm nhận lực lượng Ban đầu chân thực như thế, cũng chưa có khắc nào cảm nhận rõ lực lượng bên trong khổng lồ như vậy, một loại hư vô, Vĩnh Hằng, bình tĩnh… Nhưng lại để người ta tuyệt vọng dị thường, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ nhỏ bé, như là ánh nến mỏng manh trong đêm mưa cuồng bạo, lúc nào cũng có thể bị gió thổi tắt triệt để.

Cho nên, cuối cùng cũng vẫn phải đối mặt.

Những thứ không thể tránh khỏi thì chỉ có đối mặt, đấy mới là lựa chọn tốt nhất.

Đương nhiên cũng có khả năng thất bại.

Thế nhưng, chuyện này quyết định bởi bản thân có tin tưởng hay không.

“Ngươi có tin tưởng bản thân hay không?”

Lục Tân bị tiếng hát vô tận và cuồng nhiệt này bao phủ, tựa hồ có thể nghe được giọng của mẹ. Hóa ra, mẹ không giúp bản thân mình tiêu hóa hết một nửa ý thức duy nhất kia, bởi vì mẹ biết, chính bản thân mình phải tự đối mặt với tình cảnh này.

Nhưng mẹ tin tưởng mình, nên mẹ mới yên tâm sắp xếp.

“Tin tưởng mình hay sao?”

“Biển cả ô nhiễm tinh thần cuốn tới, ngươi có lòng tin sẽ giữ vững được ý thức của mình hay không?”

“Chúng ta không thể dứt được sự đè nén và ảnh hướng của Ban đầu đến chúng ta, bởi vì chúng ta không thể dứt bỏ thế giới này…”

“Nhưng chúng ta có lựa chọn.”

“Hoặc là làm một ánh nến bên trong cơn bão tố, có thể tùy thời dập tắt, mất đi ánh sáng.”

“Hoặc là làm một rặng đá ngầm bên trong đại dương mênh mông, mặc cho sóng biển vô số lần bao phủ, vẫn kiên định đứng ở chỗ này.”

“Ta lựa chọn tin tưởng.”

Trong nháy mắt này, trái tim Lục Tân hơi co rút lại, nhìn đến Oa Oa dưới bóng trăng đỏ đang che ô, đứng cách mình không xa đang lẳng lặng chờ đợi, nghĩ đến cô bé vì mình mà bỏ hết tất cả, bây giờ vẫn đang đợi mình đến đón cô bé về. Lại nghĩ đến mấy người bạn học cũ, biết rõ sự đáng sợ của lão viện trưởng nhưng vẫn đồng ý đến giúp mình, lại nghĩ đến Nhị Hào đang ở trong thành vệ tinh, còn cô Tiểu Lộc đang chăm sóc bọn nhỏ.

Lại nghĩ đến Thanh Cảng, nghĩ đến Đặc Thanh Bộ, nghĩ đến tất cả các đồng nghiệp, nghĩ đến sự nỗ lực của từng người trong đó.

Thế là, anh chợt mở ánh mắt ra, khóe miệng nhếch lên:

“Tôi nguyện ý tin tưởng thế giới tốt đẹp.”

“Tôi cũng nguyện ý tin tưởng thế giới này vẫn luôn có hy vọng.”

“Nếu như thế giới này không tươi đẹp, thì tôi sẽ đi để cô ấy biến thế giới này thành tốt đẹp.”

“Nếu như thế giới này phải đứng trước tuyệt vọng, vậy thì để bản thân tôi trở thành hy vọng cuối cùng đi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận