Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 153: Họp gia đình

Từ lúc bắt đầu đi vào toà nhà cũ, Lục Tân liền cảm nhận được một loại áp lực khác.

Cả chặng đường lên lầu yên tĩnh, không hề có một chút tiếng động nào. Chỉ có ánh sáng từ bên ngoài toà nhà xuyên qua khe hở xi măng, khiến cho anh có thể phân biệt được sự bố trí mơ hồ ở trong toà nhà. Từng căn từng căn nhà trống vắng xếp chỉnh tề ở hai bên hành lang, giống như căn phòng canh giữ hoặc nhà giam yên ắng. Cửa phòng đóng chặt cùng với hành lang dính đầy mạng nhện, làm cho toà nhà này trông có vẻ không có một chút sức sống nào.

Ngẫu nhiên, có thể nhìn thấy một vài con chuột hoặc là mèo hoang vọt ra từ trong những lỗ hổng vỡ nát dưới cửa nhà hoặc là cầu thang, hoặc tranh nhau đuổi theo đánh nhau, hoặc quay đầu lẳng lặng nhìn Lục Tân một cái, sau đó lại nhanh chóng xông vào trong nơi hẻo lánh không xác định.

Em gái đi theo phía sau Lục Tân, treo ngược trên hành lang bò về phía trước.

Trong miệng nhỏ giọng hát ê a, dường như tâm trạng của cô rất tốt:

"Bé con, ô ya ya, chân trần a đi tìm mẹ,"

"Mẹ trốn ở dưới mặt giường,"

"Chúng ta đừng nói với ông ấy!"

"Bé con, bụng đói rồi, nằm ở trên giường không nói lời nào,"

"Cha đang nấu cơm dưới bếp,"

"Ông ấy đang lén cười nha..."

Lục Tân nghe thấy nhịn không được mà dừng bước, nói: "Em gái, em đừng hát nữa."

Em gái đang treo ngược đứng thẳng người dậy, mái tóc màu đen rủ xuống, cười hì hì nói: "Anh trai, anh không vui sao?"

"Đúng vậy."

Lục Tân gật đầu nói: "Em lạc điệu quá nghiêm trọng rồi..."

Em gái treo ngược, lắc lư, không biết trả lời như thế nào.

Thời gian dần qua, bọn họ đi đến lầu bốn, nhìn về phía trước, có một khe hở sáng ngời, từ trong khe cửa len ra ngoài.

Bên trong toà nhà vắng vẻ lạnh như băng này, chỉ có trong nhà mới có ánh đèn ấm áp.

Lúc này em gái cũng không hát nữa, nhẹ nhàng nhảy xuống hành lang, ghé vào trên lưng Lục Tân.

"Đừng sợ."

Lục Tân biết lúc này em gái không muốn vào nhà, chuyện này cũng nói rõ là cha đặc biệt tức giận.

Anh nhẹ nhàng an ủi em gái một tiếng, yên lặng đi tới trước cửa phòng, sau đó chậm rãi đẩy ra.

Rất nhiều ánh đèn chiếu ở trên mặt, chỉ là không hề ấm áp giống như trước kia, có một ít kiềm chế và chướng mắt.

Lục Tân híp mắt một chút, mới thích ứng được ánh đèn trong phòng khách, sau đó anh liền thấy trong nhà có vẻ lộn xộn, giống như đã trải qua một cuộc chiến vậy. Đồ dùng trong nhà, thậm chí là sàn nhà, đều có thể nhìn thấy khe hở vỡ vụn ở khắp nơi. Đến ngay cả tấm trần nhà cũng có một vết cắt to lớn bắt mắt. Trong cả căn nhà, gần như không thể nhìn thấy một đồ dùng hoàn chỉnh, khắp nơi đều đầy vết tích tồi tàn.

Giữa phòng, cha đang buộc tạp dề trên người, không nói một lời ngồi trên chiếc ghế - thứ trông có vẻ hơi hoàn chỉnh duy nhất ở bên cạnh bàn ăn, lúc này ông trầm mặc, thấy Lục Tân đi vào, tơ máu ở trong mắt cũng rõ ràng hơn một chút.

Mà mẹ lúc này thì đang tựa ở bên tường, vừa gọi điện thoại, vừa cười: "Cô Trần, cô lo lắng cái gì thế, không có việc gì, chỉ là có vài bọn cướp vào thành phố mà thôi, đã giải quyết rồi, con trai của tôi đang làm nghề liên quan đấy..."

"... Cô tin tưởng tôi là được rồi, đừng lo lắng, nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

"Đùng!"

Bỗng nhiên cha nặng nề nhấc tay, dùng sức đập vào mặt bàn, bàn ăn đã vỡ một nửa thoáng cái xụp xuống.

Tiếng vang ầm ầm, kích thích thần kinh của mỗi người trong nhà.

"Phế vật, đều là một đám phế vật, một đám phế vật phải bị người lợi dụng, bị người hại chết..."

Cha phẫn nộ đứng dậy, mắt đỏ một mảng, gân xanh trên trán cũng hiện lên, giống như có mấy con rắn đang chuyển động dưới làn da của ông vậy.

Theo tiếng hét to phẫn nộ của ông, một loạt dao treo thành hàng trong bếp cũng khẽ chấn động.

Bóng đèn treo trong phòng khách cũng có chút rung nhẹ.

Căn nhà cũng bắt đầu rung động theo.

Đến cuối cùng, Lục Tân cảm thấy toà nhà cũ này dường như cũng rung nhẹ theo.

"Hí..."

Em gái ghé vào sau lưng Lục Tân, nhô ra gương mặt nhỏ từ đằng sau cái đầu của anh, gầm nhẹ với cha.

"Mày nói xem, mày có phải phế vật không?"

Cha vừa hét to, vừa đi về phía Lục Tân, ngón tay gần như sắp đâm lên mặt Lục Tân.

Ông giống như là vô cùng bất mãn với Lục Tân, gầm lên: "Mày chạy ra ngoài suốt cả đêm, nhưng đến cuối cùng mày đã làm được cái gì?"

"Mày đều thả tất cả những người kia chạy mất!"

"Mày bị người ta lừa gạt, chạy gãy chân, nhưng lại không được một chút gì tốt..."

Lục Tân trầm mặc nhìn cha rồi đứng bất động tại chỗ.

Dù ngón tay của ông sắp chạm đến mặt mình anh cũng bất động, thậm chí đến mắt cũng chẳng chớp.

"Được rồi được rồi, đã phát hoả cả ngày rồi, cũng không yên tĩnh được sao, không phải là con đã trở về rồi sao?"

Mẹ ở đằng sau cúp điện thoại, sau đó nhẹ nhàng đi tới, mỉm cười: "Bây giờ người nhà đều đã đủ cả rồi."

"Có phải là chúng ta nên mở cuộc họp gia đình nhỏ hay không?"

Bốn người trong nhà, trên mặt cha vẫn chưa tan cơn tức giận, hung hăng quay đầu nhìn sang mẹ.

Mẹ chỉ mỉm cười nhìn ông: "Đánh vẫn còn chưa đánh đủ à?"

Tiếng thở dốc của cha lập tức nặng nề hơn rất nhiều, hàm răng cắn chặt, trên trán giống như có con giun bò qua bò lại.

"Mẹ nói có đạo lý đó."

Vào lúc này, Lục Tân cũng chậm rãi mở miệng, lẳng lặng nhìn bọn họ, nói: "Quả thật cần nói rõ một chút."

Cha nghe thấy lời anh nói, lập tức quay người nhìn về phía anh.

"Đúng vậy đó, người một nhà thì có lời gì không thể ngồi xuống nói đàng hoàng được hay sao..."

Mẹ cười không ngớt, ưu nhã đi tới cạnh ghế sofa ở bên cạnh, nhẹ nhàng ngồi xuống, còn Lục Tân thì sau khi nhìn cha một cái, liền ôm em gái ngồi xuống một chỗ khác trên ghế sofa. Bọn họ đều lẳng lặng, chờ cha ngồi xuống đó.

Dường như có hơi bị thái độ khinh thường của bọn họ chọc giận, ông có nổi giận hơn.

"Rầm..."

Ông dùng sức giật cái ghế ở bên cạnh bàn ăn đến, nặng nề ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống những người ngồi trên ghế sofa.

Không khí trong nhà bắt đầu trở nên cứng ngắc, ngột ngạt.

Có loại sức mạnh vô hình dường như vẫn đang tích góp, chẳng biết lúc nào sẽ đến lúc bộc phát.

"Con cảm thấy bản thân mình không hề làm sai."

Sau khi Lục Tân ngồi xuống, trầm mặc một hồi, mới lên tiếng: "Con đã nhận phần tiền lương này thì phải giúp người ta giải quyết vấn đề, giống như lão viện trưởng trước kia từng nói vậy, mỗi người đều làm tốt cương vị của chính mình thì xã hội này mới có thể vận chuyển bình thường... Mặt khác, cô ta đã giúp con bảo vệ người của cô nhi viện, như vậy, đương nhiên con cũng phải thay cô ta bảo vệ người của thành phố vệ tinh trước."

Cha nghe thấy những lời này, khuôn mặt trở nên đỏ lét dưới tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy.

Ánh mắt hung ác gần như sắp rơi từ trong mắt ra bên ngoài vậy: "Cho tới bây giờ, mày vẫn còn muốn nói những lời này sao? Mày bảo vệ người khác thì ai đến bảo vệ bọn tao? Công việc gì, cương vị gì, đó chính là bọn họ đang lợi dụng mày, tất cả đều là cái cớ của bọn họ!"

"Mày cho rằng bọn họ sẽ cảm kích mày sao? Bọn họ hận không thể khiến mày chết đi mới đúng!"

"Mày giúp bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, nhưng phản ứng đầu tiên của bọn họ là đề phòng mày, theo dõi mày..."

"Cho nên, mày cũng nên để bọn họ chết đi..."

"Bằng không, tất cả mọi người, tất cả mọi người trong cái nhà này sẽ bị mày hại chết..."

Lời ông nói giống như kim thép đâm vào trong đầu Lục Tân hung hăng khuấy động, khiến cho anh có hơi đau đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận