Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 799: Chui đầu vào chai (2)

“Cốc cốc!”

Lục Tân không biết Đại giáo chủ Ecuador đang nghĩ gì, anh chỉ đang tập trung vào công việc.

Sau một hồi quan sát, anh bước đến gõ lên kén sáng.

Lần nữa xác nhận cái kén sáng này, hoặc là nói cái chai này rất cứng, muốn đập vỡ nó vô cùng khó khăn.

Hơn nữa đập vỡ nó thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần tiêu diệt cả Nữ Vương và Đại giáo chủ Ecuador.

Lựa chọn này cũng không phải là không được, nhưng tạm thời để đó tính sau.

Nguyên nhân Lục Tân không làm vậy, là vì anh không biết rốt cuộc hành động đó có thể khiến họ cùng bị tiêu diệt, hay là thúc đẩy quá trình ký sinh của Ecuador.

Nói như vậy, tạm thời không thể nào ra tay với mục tiêu Ecuador và Nữ Vương.

Nếu vậy...

Lục Tân quay đầu, nhìn về vùng hoang dã mênh mông kia, khắp nơi gần xa đều có người đau đớn nằm la liệt, hoặc là đã chết.

Những thứ này trước kia đều là đồ sưu tập trong bao tàng Ecuador.

Nếu như chọn một trong ba, bây giờ có hai lựa chọn không thể chọn, vậy thì chỉ còn lại một lựa chọn cuối.

Bảo tàng Ecuador.

Phá hỏng vật phẩm ký sinh cũng đồng nghĩa với việc có thể phá hủy kế hoạch của Đại giáo chủ Ecuador.

Nhưng lựa chọn này cũng xuất hiện vài vấn đề.

Ví dụ như rốt cuộc bảo tàng Ecuador nằm đâu, phải hủy diệt nó như thế nào, vân vân.

...

“Rốt cuộc cái bảo tàng này trông như thế nào?”

Lục Tân suy nghĩ một chút, rồi hỏi vấn đề này.

Trong tròng mắt kính của anh đã hiện ra hồ sơ về bảo tàng Ecuador.

Bảo tàng Ecuador

Đánh số: 023

Tính chất đặc biệt: Thu thập bất hạnh và đau khổ trên thế giới.

Giới thiệu: Lúc ban đầu bảo tàng Ecuador chỉ là một truyền thuyết được lưu truyền ở quần đảo phía Nam. Nghe nói những người đang chìm trong đau khổ và bất hạnh sẽ bất chợt vào được bảo tàng. Sau đó giao nỗi bất hạnh và đau khổ của mình cho bảo tàng, để đổi lấy hạnh phúc mãi mãi.

Lúc ban đầu khi truyền thuyết này xuất hiện, viện nghiên cứu từng cử nhân viên điều tra đến quần đảo phía Nam để điều tra, cũng từng dùng hình thức giao nhiệm vụ để thu thập thêm thông tin về viện bảo tàng, nhưng đều thất bại. Cho đến tận mười bốn năm sau khi trăng máu xuất hiện, thành phố núi Thanh Đằng ở phía Nam xuất hiện sự kiện một lượng lớn người dân tận mắt nhìn thấy bảo tàng Ecuador, qua điều tra thăm dò và kiểm chứng của nhân viên, đã xác định bảo tàng Ecuador có tồn tại.

Bởi vậy họ đã đánh số ký hiệu, bởi vì trước mắt phát hiện ra vật phẩm ký sinh Linh Giai số hai mươi ba.

Phụ: Nghiên cứu viên chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với bảo tàng Ecuador, bởi vậy cũng không thể xác thực tính chính xác của hồ sơ.

Tập hồ sơ này rõ ràng là từ viện nghiên cứu, có lẽ là sau khi anh phát hiện sự tồn tại của bảo tàng Ecuador, truyền tin tức về Thanh Cảng, Thanh Cảng lại yêu cầu thành phố trung tâm hỗ trợ, cung cấp thêm thông tin cho anh.

Nhưng phần tư liệu này đúng là không có tác dụng lớn lắm.

“Chưa ai nhìn thấy dáng vẻ thật sự của viện bảo tàng, bao gồm anh đơn binh.”

Hàn Băng trả lời rất nhanh, mà rõ ràng đây mới là một chuyên viên phân tích thông tin chuyên nghiệp, được đào tạo chuyên nghiệp.

Lục Tân nghĩ thầm trong lòng, rồi nghe cô ấy tiếp tục nói: “Lúc trước anh đơn binh vào được viện bảo tàng có lẽ là vì bị viện bảo tàng ảnh hưởng, vào trong phạm vi phóng xạ của nó. Điều này chứng minh bây giờ viện bảo tàng đang ở thị trấn Vui Vẻ.”

“Nếu muốn phá hủy nó, vậy có hai lựa chọn:”

“Một là phá hủy bản thể ký sinh của nó; hai là tìm ra quy luật của nó, ngăn cản nó tiếp tục gây ô nhiễm.”

Lục Tân đảo mắt nhìn xung quanh, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Không ai biết bản thể của bảo tàng Ecuador, hoặc là nói vật phẩm mà nó ký sinh có hình dáng bao lớn.

Nếu rất nhỏ, vậy rất có thể nó bị giấu ở bất kỳ một nơi nào đó, thị trấn Vui Vẻ rất rộng, khó có thể tìm thấy nó trong khoảng thời gian ngắn.

“Lúc trước tôi từng vào trong viện bảo tàng, bị nó giam giữ bên trong, cho đến tận khi tôi thay đổi nhận thức chính mình, xác định viện bảo tàng này là giả mới có thể bước ra. Nhưng khi đó tôi còn có thể nhìn thấy phóng xạ tinh thần của nó, hơn nữa sử dụng sức mạnh của Oa Oa phá vỡ phóng xạ này. Vào lúc đó tôi có nghe thấy tiếng chai thủy tinh bị vỡ, điều này có được tính là phá hủy viện bảo tàng hay không?”

Nghe câu hỏi của Lục Tân, Hàn Băng im lặng một lúc, như là đang nghe người khác giải thích cho cô ấy, sau đó cô ấy nhanh chóng nói: “Anh đơn binh chỉ phá hủy đồ vật cất giữ nó, chứ không phải phá hủy bản thân của viện bảo tàng. Lúc anh vào viện bảo tàng và ra khỏi viện bảo tàng, cũng không thật sự tiếp xúc với vật phẩm ký sinh, mà chỉ bị nó ảnh hưởng, rồi sau đó thoát khỏi sự ảnh hưởng của nó.”

“Có lẽ, bảo tàng Ecuador sẽ có hai phương thức xuất hiện.”

“Thứ nhất, đó là hình thức người tham quan đi vào phạm vi phóng xạ của cái chai cất giữ viện bảo tàng, thưởng thức đủ loại khổ nạn khác nhau. Kiểu thứ hai, đó là bị thu làm vật phẩm của bảo tàng, bị viện bảo tàng cất giữ, ở lại bên trong mãi mãi.”

“Anh đơn binh đã từng trải qua kiểu thứ nhất, không được coi là thật sự đi vào trong viện bảo tàng.”

“Nhưng mà anh đơn binh đừng lo lắng, bản thể bảo tàng Ecuador có lẽ không nằm trong kén sáng Nữ Vương.”

Lục Tân hơi giật mình: “Vì sao?”

Hàn Băng nói: “Bởi vì cái chai đặt ở viện bảo tàng, không có khả năng viện bảo tàng nằm trong cái chai.”

Nghe thấy câu trả lời hơi lòng vòng này, Lục Tân có cảm giác hiểu, nhưng rồi lại không hiểu.

Anh suy nghĩ thật cẩn thận, rồi lại dần xuất hiện một ý tưởng mới, từ tốn nói:

“Tôi không tìm thấy bản thể của viện bảo tàng này, bây giờ cũng không cảm nhận được phóng xạ của nó, nhưng tôi nghĩ đến một khả năng khác.”

“Nếu muốn phá hỏng nó, có lẽ có thể thông qua một cách khác…”

“Nếu tôi chủ động đi vào trong chai, có phải đồng nghĩa rằng đã tiếp cận được với bản thể của nó rồi không?”

“Chuyện này...”

Hàn Băng nghe xong câu trả lời của anh, đã thất thần mất vài giây.

“Anh muốn chủ động đi vào trong chai?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận