Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 929: Cách giữ mạng của Hàn Băng (1)

Lục Tân nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của Hàn Băng.

Thành phố Hắc Chiểu gặp phải ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, nhưng lại không biết nguồn gốc của ô nhiễm bắt nguồn từ đâu.

Cho dù trong tin tức xin cứu viện của thành phố Hắc Chiểu cũng không nói rõ nguyên nhân của nguồn ô nhiễm này.

Cho nên, hiển nhiên bọn họ cũng không biết rốt cuộc loại ô nhiễm này xuất phát từ nguồn lây nhiễm vô thức nào đó, hay là quái vật tinh thần nào đó, thậm chí là từ một người có năng lực nào đó. Trong tình huống này, lỗ mãng hấp tấp tìm đến cửa đương nhiên sẽ làm tăng độ nguy hiểm lên.

Thậm chí họ còn không biết, nếu tìm thẳng đến cửa có khi nào sẽ rơi vào trong cái bẫy nào đó không.

Không thể không nói, Hàn Băng nghĩ vấn đề này còn cẩn thận hơn cả bản thân anh.

“Vậy nghe cô.”

Lục Tân biết nghe lời phải, đồng ý với đề nghị của Hàn Băng.

Sau một đêm nghỉ ngơi, bọn họ tiếp tục xuất phát đi về phía thành phố Hắc Chiểu, đến mười hai giờ trưa hôm đó, họ đã đến phạm vi thành phố Hắc Chiểu.

Gọi là thành phố Hắc Chiểu là bởi vì xung quanh nó toàn là đầm lầy âm u ẩm ướt.

Ban đầu thành phố Hắc Chiểu vốn không phải như vậy.

Nhưng từ sau khi xảy ra sự kiện trăng máu, trật tự bị phá hỏng, một vài công trình thủy lợi không được bảo tồn mà dần hư hỏng, gây ra tình trạng lũ lụt khắp nơi, vì không có người khắc phục, cộng thêm nhận tố thời tiết hoặc là địa thế mà cuối cùng đã hình thành những khu đầm lầy lớn.

Phóng mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là ao tù nước đọng, khiến người ta sinh ra một cảm giác âm u lạnh lẽo, ẩm ướt.

Có điều, khi đầm lầy này hình thành, vào thời đại những người có năng lực chạy loạn khắp hoang dã, nó đã tạo thành ưu thế ngăn cản những người đó đến gần. Bởi vậy những người sống trong trung tâm đầm lầy đã dần tu sửa thành một tòa thành Cao Tường, tu tập rất nhiều cư dân đến sinh sống.

Quái thú sắt thép chạy trên đầm lầy, đi men theo con đường uốn lượn về phía trước, có vẻ rất yên tĩnh và đơn điệu.

Xung quanh là hạn đầm đen nghìn nghịt không thấy bờ, nơi nơi có thể thấy được cỏ lau khô vàng và những gốc cây chết vì úng nước.

Đông một gốc, tây một gốc, hình dạng quái dị, cành cây dữ tợn, đi ngang qua thấy giống như là những bộ xương khô nằm yên bất động.

Một thành phố bị đánh cắp giấc ngủ nửa tháng sẽ có dáng vẻ gì?

Ngoài dự đoán của mọi người, vậy mà cực kỳ bình thường.

Nhóm Lục Tân đi theo đường chính, lúc đến cửa Đông thành phố vệ tinh ba ở thành phố Hắc Chiểu, đã thấy cầu treo bằng sắt của nơi này đã hạ xuống, cái ván sắt thô dày tạo thành một con đường nối liền với thành phố vệ tinh bên trong, trên cầu treo có lưới sắt, giá gỗ, và trạm gác.

Hai đội binh lính bốn người gác trên cầu, kiểm tra những chiếc xe qua lại.

Nhìn khung cảnh thì có vẻ gác rất nghiêm ngặt, nhưng mà ai nấy đều rất lười biếng, đâu đâu cũng toát ra hơi thở buồn ngủ

“Xin chào, vào thành buôn bán...”

Xe chạy đến cạnh cửa, Hàn Băng lấy bốn cái giấy chứng nhận đưa cho Bích Hổ ngồi ở ghế lái, sau đó Bích Hổ đã dò đầu ra đưa một chồng giấy chứng nhận có kẹp thêm vài tờ tiền mệnh giá lớn cho mấy binh lính đang vác súng đi đến gần.

Thật ra Lục Tân cảm thấy hơi tò mò.

Ý của Hàn Băng là không đánh động đến sở hành chính của đối phương, vào thành xem tình hình rồi sau đó mới quyết định.

Nhưng nếu đối phương biết mục đích của đoàn người mình chẳng lẽ sẽ bị bại lộ sao?

Nhưng điều anh không ngờ đến là binh lính của họ chỉ nhìn vài lần, sau đó trả giấy chứng nhận lại, có điều mấy tờ tiền mặt kẹp bên trong giấy chứng nhận đã biến mất, rồi có một cái đầu ló vào trong xe, nói: “Trên xe mấy người có trang bị súng không?”

Bích Hổ cười nói: “Sếp à, súng đàn ông thì có hai cái, còn súng khác thì không có.”

Binh lính kia lập tức trừng mắt lườm Bích Hổ một cái, nói: “Bớt nói mấy câu chọc cười thô tục đi.”

Sắc mặt Bích Hổ trở nên căng thẳng ngay.

Binh lính xua tay nói: “Đi vào đi, đừng gây chuyện trong thành, nếu như gây ra phiền phức thì…”

“… Cứ quay lại tìm chúng tôi, chỉ cần trả tiền, chúng tôi sẽ làm chỗ dựa cho.”

“Thật là quý hóa quá...”

Sau khi xe chạy vào trong thành phố, đến cả Lục Tân cũng không khỏi cảm thán một tiếng.

Trong lòng anh cảm thấy nghi ngờ, vì thế quay đầu liếc nhìn Hàn Băng đang nhận lấy chồng giấy chứng nhận kia, dường như Hàn Băng đọc được suy nghĩ của Lục Tân, vì thế mỉm cười mở một tờ giấy chứng nhận ra, anh lập tức nhìn thấy trong đó là ảnh chụp của mình, ở địa chỉ ghi thành phố XX công ty XX, còn có vài con dấu thông hành được in chìm nổi, cười nói: “Vì đã quyết định che giấu từ đầu nên tôi chuẩn bị thêm cho đội mình mấy thân phận giả.”

“Chỉ cần muốn, chúng ta có thể là đội chữa bệnh do Thanh Cảng phái đến đây chi viện, cũng có thể là dân lang thang ở nước Hải Thượng, cũng có thể là thương nhân đến buôn bán cỏ đen, thậm chí là cả kỵ sĩ đoàn hợp tác với thành phố trung tâm.”

Lục Tân nghe xong thì lập tức kính nể Hàn Băng, suy nghĩ của cô gái này quá cẩn thận.

Chiếc xe chạy theo tuyến đường chính vào thành phố vệ tinh ba của thành phố Hắc Chiểu, khung cảnh thành phố phồn hoa lập tức hiện ra trước mặt nhóm Lục Tân.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, đường phố và cửa hàng hai bên đường đã sáng lên ánh đèn, khung cảnh xa hoa truỵ lạc, đám người đi qua đi lại trên phố, hàng hóa đẹp đẽ và những người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, mùi hương nước hoa rẻ tiền nồng mùi cồn hòa trộn lại thành mùi hương hỗn hợp…

Lục Tân yên lặng kéo cửa sổ xe lên, khẽ nói: “Không ngờ nơi này trông phồn hơn cả Thanh Cảng...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận