Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 628: Viện Nghiên cứu Nguyệt Thực (2)

Trần Tinh hơi ngạc nhiên nhìn Lục Tân.

Trước đó cô đã từng nghe giáo sư Bạch nói một câu tương tự.

Tuy nhiên, giáo sư Bạch khác với Lục Tân, lúc đó, ông ấy căn cứ vào tình hình thực tế mà nói ra lời này, đồng thời cũng đang nhắc nhở cô. Nhưng Lục Tân nói ra câu này rất tự nhiên, xuất phát từ một loại lo lắng… Càng quan trọng hơn là, nghe được câu nói này từ Lục Tân, Trần Tinh mơ hồ cảm thấy có một số vấn đề mà trước đó cô chưa từng phát hiện, giống như có gì đó đang thay đổi.

Sau khi nhận lấy chén nước, cô im lặng một lúc rồi nhìn Lục Tân, nói: "Lần này thăm người thân đã rất thành công đúng không?"

Lục Tân khẽ gật đầu, lộ ra hàm răng đều như bắp: "Đúng thế."

Trần Tinh dường như đang suy nghĩ điều gì, bỗng nhiên ý thức được trên người Lục Tân đã thêm cái gì.

Tự tin.

Mặc dù trước kia, tính cách của Lục Tân rất tốt nhưng trong mắt luôn có một vẻ hoang mang, mờ mịt, trên người cũng có một khí chất u ám buồn bã.

Còn bây giờ, loại khí chất đó vẫn còn nhưng lại cho người khác một cảm giác sáng sủa.

Điều này đã khơi gợi sự tò mò trong lòng cô.

Không là bởi vì trách nhiệm của cô mà còn xuất phát từ nội tâm, hỏi: "Lần thăm người thân này. . . Anh đã trải qua cái gì?"

"Nhớ tới một số việc."

Lục Tân nhìn cô cười nói: "Không nhớ được nhiều nhưng đã đủ để tôi biết phải làm gì.”

Trần Tinh lập tức hơi căng thẳng: "Làm cái gì?"

Lục Tân ngơ ngác một chút, cười nói: "Đương nhiên là tìm tới những người nhà khác, trong khả năng của mình cố gắng giúp đỡ bọn họ…”

Trần Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi: Vẫn may không phải là hủy diệt thế giới.

Không đúng.

Cô bỗng nhiên phản ứng lại, lần này Lục Tân cũng nói là thăm người thân, nhưng lại gây ra động tĩnh không hề nhỏ…

Ngay lúc cô đang nghĩ như vậy thì Hạ Trùng chợt đẩy cửa đi vào.

Trong ngực cô đã ôm một chồng văn bản tài liệu, quay về phía Trần Tinh nói: "Trong thời điểm chúng ta hợp tác trước đó, tôi đã từng nói là muốn chia sẻ tài liệu với cô. Không nghĩ tới Viện Nghiên cứu hết sức ủng hộ quyết định này của tôi, Đặc Thanh Bộ cũng phê duyệt rất nhanh. Cho nên, bây giờ tôi sẽ nói rõ một số tin tức bí mật về lý do của sự kiện lần này, không chỉ liên quan đến thí nghiệm này của Bàn Đen mà còn liên quan đến một số vấn đề khác.”

Cô dừng một chút, nói: "Một số vấn đề có khả năng cần sau này tiếp tục hợp tác.”

Trần Tinh nhìn nét mặt của cô, ý thức được đây có thể là một lần chia sẻ tin tức rất quan trọng.

Nhìn Lục Tân, cô khẽ gật đầu.

"Chuyện của anh ta sẽ có những người khác phụ trách."

Hạ Trùng nói xong, nhìn về phía Lục Tân, nói: "Cô ấy ở văn phòng số 3106, bây giờ anh có thể đi quan.”

Lục Tân gật đầu, lập tức đứng lên.

Trần Tinh hơi căng thẳng, cũng đứng lên theo anh. Không biết lúc này cô đang lo lắng điều gì mà vẻ mặt của cô rất khó coi. Trước mặt Hạ Trùng, cô cũng không thể nói rõ, chỉ là im lặng một lúc rồi nói với Lục Tân: "Cẩn thận, có chuyện gì thì có thể nói cho chúng tôi biết."

Lục Tân gật đầu cười: "Được rồi."

Lục Tân cũng không biết rõ, Viện Nghiên cứu đồng ý gặp mình nhanh như vậy, thậm chí còn muốn tách mình và Trần Tinh ra để gặp riêng rốt cuộc là vì lý do gì. Anh cũng có thể nhìn ra trong lòng Trần Tinh đang lo lắng điều gì, nhưng anh hết sức thản nhiên, bước chân cũng rất nhẹ nhàng.

Dù sao anh mong muốn gặp người của Viện Nghiên cứu cũng chỉ vì hỏi một vài vấn đề, tháo dỡ khúc mắc.

Ví dụ như, thật ra lão viện trưởng của Cô nhi viện cũng là người của Viện Nghiên cứu. Như vậy, bây giờ có phải ông ấy đang ở trong Viện Nghiên cứu này không. Còn có một số người quen biết anh, thậm chí nói, chuyện xảy ra ở Cô nhi viện trước đó có phải là có quan hệ gì đó với Viện Nghiên cứu hay không?

Đối với chuyện mà anh quan tâm nhất thì trong Viện Nghiên cứu này, có người nào có thể cho anh một đáp án hay không?

Còn về việc Viện Nghiên cứu muốn gặp anh vì lí do gì thì khi gặp họ, anh hỏi một câu là được.

Bản thân anh một là không hề phạm pháp, hai là không phạm tội. Dù cho đối phương là Viện Nghiên cứu cũng không thể bắt nạt người khác…

Tất cả đều phải nói lý mới đúng!

Thầm nghĩ đến những vấn đề này, bước chân của anh cũng nhẹ nhàng đi về phía trước.

Đến trước phòng làm việc số 3106, nhìn đến cánh cửa bằng hợp kim đang đóng chặt, không ai biết đằng sau cánh cửa kia là cái gì.

Lục Tân dừng bước, hơi trầm tư, rất lễ phép gõ cửa một cái.

“Mời vào…”

Một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ bên trong.

Lục Tân hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, tầm mắt quét qua phòng làm việc, ngay sau đó anh bỗng giật mình.

Không có thấy họng súng đen ngòm hoặc một hàng người không có ý tốt gì cả. Chỉ thấy trong căn phòng trang trí rất có phong cách này, rèm cửa sổ được vén lên, ánh đèn dịu nhẹ, đối diện đó là một bàn làm việc, ở vị trí từ bên trái bàn làm việc tới gần rèm cửa là một cái tủ quần áo đang ở ra. Lúc này, có một người phụ nữ đang đứng ở bên cạnh tủ quần áo, bóng lưng xinh đẹp đang đối diện với anh.

Hai cánh tay của cô ta đang hướng về phía sau lưng, quay đầu liếc mắt đánh giá Lục Tân. Chỉ thấy cô trang điểm đậm rất có tính kích thích thị giác, ngũ quan xinh đẹp, dáng người yểu điệu, chỉ là một cái liếc mắt của cô thôi cũng khiến người ta cảm thấy trong ánh mắt của cô dường như mang theo lưỡi câu…

"Đóng cửa lại. . ."

Cô nhẹ giọng lên tiếng, giọng nói hơi khàn nhẹ, nghe có vẻ cũng rất có mị lực của nữ giới.

“Cậu tới thật đúng lúc…”

Cô mỉm cười đánh giá Lục Tân, sau đó nói: "Lại đây. Cậu đến đây giúp tôi kéo khóa lên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận