Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 740: Người giữa hai giai đoạn (1)

Đây chính là cảm giác hóng gió.

Gió thổi thỏa thích, xe mặc sức chạy.

Trong thế giới trời mới đổ mưa, ngay cả ánh nắng dường như cũng mang lại một chút hơi ẩm độc đáo.

Mùa đông sắp đi qua, có thể mơ hồ nhìn thấy một số vẻ xanh biếc trong đám cỏ dại héo vàng.

Tiếng bánh xe lăn trên đường nhựa khô cứng đầy đá vụn nghe thật vui tai.

Cô gái bên cạnh đang mỉm cười như thể chưa bao giờ được tự do như vậy trong đời.

Ngay cả đám người ngày càng nhiều, điên cuồng đuổi theo sau họ, lúc này trông cũng có phần đáng yêu hơn...

Nhao nhao, hò hét, thậm chí còn khóc sướt mướt.

Chạy tới từ khắp phía đông nghịt, ào ào, giống như đàn cá giãy đành đạch trên bờ, đấu tranh vì tính mạng.

Lục Tân lái xe chạy băng băng một vòng trên đường lớn, cảm giác bản thân giống như đang đi trong buổi lễ mừng được mọi người reo hò, cô công chúa nhỏ bên cạnh đang được mọi người đón tiếp nồng nhiệt, anh chỉ là một tài xế, lái xe chở cô chạy băng qua đám đông sôi nổi.

Tất cả những điều này thật tốt biết bao.

Nếu không phải biết những người đó vọt tới là muốn xé xác công chúa nhỏ ra từng mảnh.



Dễ nhận thấy kế hoạch đã thành công.

Lục Tân cảm thấy có thể bản thân đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Oa Oa.

Kế hoạch của bản thân là chở theo Oa Oa, để cô bé lộ mặt trước các thế lực vũ để thu hút bọn họ.

Dù sao, bản thân có một chiếc xe cải tiến với tính năng rất được, với lại Oa Oa còn biết bay, vì vậy không cần lo lắng sẽ rơi vào trong đám đông. Ngay cả khi có sự cố xảy ra ở giữa, với năng lực của người nhà anh, còn có năng lực của bản thân Oa Oa, hẳn là cũng có thể giải quyết tốt.

Kế hoạch này bất luận nhìn từ góc độ nào, đều sẽ thành công.

Những lực lượng vũ trang bao vây Thị trấn Vui Vẻ này hẳn sẽ rất dễ bị dẫn dụ rời đi.

Ít nhất cũng có thể mở ra một lỗ hổng vô cùng lớn.

Nhưng khi thực sự áp dụng vào thực tế, anh mới nhận ra rằng không cần phải rắc rối như vậy.

Ở trước mặt thế lực vũ trang thứ nhất, Oa Oa xuất hiện trong ba mươi giây, sau đó Lục Tân cấp tốc rời đi và chạy đến doanh trại vũ trang thứ hai. Bởi vì lúc này thế lực vũ trang thứ nhất đang điên cuồng đuổi theo đến, vì vậy ở doanh trại thứ hai, hai người Lục Tân kỳ thực không có nhiều thời gian, sau khi bị kéo đến chỗ này, Oa Oa gần như chỉ nán lại chưa đến mười giây thì rời đi ngay.

Nhưng những nhân viên vũ trang ở vị trí thứ hai vẫn bị Oa Oa thu hút và đuổi theo chiếc xe một cách điên cuồng.

Sau đó là vị trí thứ ba, vị trí thứ tư…

Lục Tân ngạc nhiên nhận ra rằng bản thân dường như cũng không cần phải tuân thủ nghiêm ngặt thời gian đã thương lượng trước với nhóm Trần Tinh.

Anh cũng không cần Oa Oa phải lộ diện mỗi khi đến một nơi khác và tuân thủ nghiêm ngặt thời gian. Anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng Oa Oa ở bên cạnh vào lúc này giống như tỏa ra một trường sức mạnh, mà loại sức mạnh này đang trở nên ngày càng lớn mạnh. Chỉ cần chiếc xe cải tiến đến một phạm vi nhất định của doanh trại vũ trang, thì ảnh hưởng của Oa Oa cũng đã bao phủ những người này và thu hút họ.

Mô tả chính xác hơn, đó chính là, mới đầu Lục Tân cho là đang câu cá, nhưng thực ra là đang đánh bắt cá bằng lưới.

Trường sức mạnh không thể diễn tả đã bao trùm một phạm vi không dưới ba ki-lô-mét, hơn nữa còn đang tiếp tục mở rộng.

Lục Tân cảm thấy như mình đang chở một thỏi nam châm, mà xung quanh là bột từ tính dâng trào, vô tận.

Phía sau xe, càng ngày càng có nhiều người đuổi theo.

Lúc đầu, Lục Tân còn lo lắng bọn họ không đuổi kịp, sau khi bị bỏ rơi quá xa sẽ lấy lại được sự tỉnh táo và quay trở lại rìa Thị trấn Vui Vẻ.

Nhưng lại không ngờ, độ điên cuồng của bọn họ vượt xa tưởng tượng của bản thân.

Theo tình hình quan sát được từ Trần Tinh truyền tải qua băng tần cho thấy, không biết có bao nhiêu người bị bỏ rơi mất dạng cũng đang liều mạng đuổi theo. Thật giống như, dù không còn nhìn thấy Oa Oa, họ vẫn bị ảnh hưởng và có thể dựa vào bản năng mà lần theo dấu vết của cô bé.

"Đây hẳn là một lực lượng gần với trường vực này..."

Lục Tân nghĩ thầm, đồng thời cảm ứng kỹ quá trình thay đổi của sức mạnh tinh thần xung quanh và dần có chút kinh ngạc.

Thanh Cảng đoán không sai, năng lực của Oa Oa quả thực vẫn luôn tăng lên.

Khi trước, cô bé cần người khác nhìn thấy mình rồi sau đó mới bị thu hút.

Nhưng bây giờ, cô bé đã có thể lan truyền năng lực của mình thông qua một số loại ảnh hưởng tương tự như trường vực.

"Đặc chất của cô bé thật đáng kinh ngạc..."

Bà mẹ ngồi ở ghế sau của chiếc xe cải tiến, bên cạnh bà là cô em gái, ngồi xổm một bên, phẫn uất nhìn phía trước.

Dường như cô em gái cho rằng đáng lẽ ra người nên ngồi ở phía trước và chơi vui vẻ như vậy với Lục Tân vào lúc này phải là mình.

"Đúng vậy, con có thể cảm giác được bức xạ tinh thần xung quanh trở nên càng ngày càng mạnh, phạm vi ảnh hưởng cũng đang mở rộng."

Lục Tân gật đầu, nói: "Đây đều là do năng lực của cô bé đưa tới?"

"Cô bé vẫn chưa thi triển năng lực."

Bà mẹ cười nói: "Chỉ là đặc chất của cô bé thôi. Nơi cô bé đến, sức mạnh tinh thần thuộc về ai, đã không còn quan trọng nữa."

Lục Tân hơi ngạc nhiên, mím nhẹ khóe miệng, quay đầu nhìn Oa Oa.

Cô bé hiểu những gì bà mẹ nói, cũng chợt ý thức được vấn đề.

Thật ra thì, từ trước tới nay Thanh Cảng đã luôn hiểu lầm cô bé.

Các chuyên gia và giáo sư ở Thanh Cảng luôn nghĩ rằng Oa Oa không thể học cách kiểm soát năng lực của bản thân, nên mới chỉ có thể ở trong sự bảo vệ trùng điệp, trọng tâm của công việc vẫn luôn là cố gắng dạy Oa Oa học cách kiểm soát năng lực của bản thân.

Nhưng trên thực tế, Oa Oa vẫn luôn cố gắng kiểm soát bản thân và áp chế năng lực của mình.

Sở dĩ cô bé ngày càng biểu lộ ra tác động tiêu cực mạnh mẽ là vì tốc độ phát triển của cô bé đã vượt quá giới hạn kiểm soát của cô bé.

Năng lực của cô bé quá mạnh, gây ra quá nhiều tác động tiêu cực.

Ý thức được vấn đề này, trong lòng Lục Tân chợt sinh ra một số sự cảm thông đối với cô bé này.

Thực ra cô bé đã luôn rất cố gắng...

Chỉ là người khác hoàn toàn không thể hiểu được cô bé, còn cho rằng cô bé rất ngốc.

Cũng chẳng trách lúc bản thân để cô bé buông bỏ mọi gò bó, cô bé đã tỏ ra vui vẻ như vậy.

Thật sự là vì ngày thường cô bé đã kiềm chế bản thân và kiềm chế một cách dã man.

"Vèo..."

Lục Tân vốn muốn nhắc nhở Oa Oa, kiểm soát năng lực của cô bé lại một chút, để tiện nắm bắt tình hình dễ dàng hơn, đột nhiên không nói nên lời, anh chỉ kéo cần và đạp ga, để chiếc xe cải tiến chạy băng băng trên đường lớn như dã thú gầm thét.

Hiếm khi được buông lỏng một lần, cứ để cô bé hóng gió một cách thoải mái cũng tốt.

"Làm sao có thể để cô bé ngừng mệt mỏi giống như bây giờ được?"

Nhìn dáng vẻ cô bé cười vui vẻ đứng trên ghế phụ bên cạnh, Lục Tân liếc mắt nhìn mẹ mình qua kính chiếu hậu.

Anh còn nhớ bản thân có một nhiệm đó là "đồng hành" cùng Oa Oa.

Đối với các nhiệm vụ của mình, anh vẫn luôn nỗ lực để hiểu và hoàn thành chúng.

Chẳng hạn như việc đồng hành này, đồng hành đến mức độ nào mới coi như là hoàn thành chứ?

Cho dù trước đây Lục Tân không chuyên nghiệp đến mức không thể hiểu được, nhưng bây giờ đã trải qua nghiên cứu lý thuyết về bảy giai đoạn, ít nhiều cũng nắm được một số kiến thức chuyên môn không thua gì những người khác, biết vấn đề Thanh Cảng quan tâm nhất vào lúc này nằm ở phương diện nào của Oa Oa.

Ổn định.

Nếu một người có năng lực như Oa Oa có thể tự do kiểm soát sức mạnh của bản thân, đồng thời sống và làm việc như những người bình thường, thì đó chắc hẳn là điều mà mọi người đều muốn nhìn thấy?

Đặc biệt là Lục Tân, người nhìn thấy mặt vui vẻ cô bé và bỗng hiểu được nội tâm của cô bé.

Cô bé kỳ thực cũng không thích cứ luôn kìm nén bản thân như vậy.

Cô bé cũng muốn trút bỏ mọi băn khoăn và muốn giống như một người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận