Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 582: Cỗ máy giết người (1)

Nhìn thấy bé gái này, Lục Tân cảm thấy rất phẫn nộ, cho nên anh đã hét lên đầy giận dữ.

Thậm chí anh còn chẳng rõ bản thân mình đang phẫn nộ vì điều gì.

Là bởi vì anh thấy bé gái máu lạnh này giết chết hai người mà chẳng hề chớp mắt sao?

Hay là vì cô ta dám ra tay giết bạn của anh?

Hay là vì cô ta khiến cho anh có cảm giác rất quen thuộc, nhưng những gì mà cô ta mang lại cho anh chỉ là mặt trái của cảm xúc?

Anh không đủ đầu óc đi phân tích những thứ này.

Thậm chí lúc anh bóp lấy cổ bé gái, đè cô ta xuống mặt đất, đầu tóc rối bời thì anh cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ta, muốn nói cô ta đừng giết người nữa. Nhưng mà anh càng hét càng dùng nhiều sức hơn, thì càng nảy sinh một cảm giác bất lực…

Nhất là khi anh bóp cổ bé gái, lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, giống như có một loại ma lực khác thường nào đó.

Loại cảm giác này đáng sợ hơn bất kỳ nguồn ô nhiễm nào…

Ô nhiễm sẽ chạy dọc theo lòng bàn tay anh truyền vào cơ thể anh, nhưng cảm giác này lại lập tức nổ tung trong đầu anh.

Trong lúc mơ hồ, có rất nhiều hình ảnh luân phiên hiện lên, chồng chéo lên nhau, giống như những đoạn phim ngắn trôi qua vùn vụt.

Cảnh tượng này giống như đã từng xuất hiện rồi.

“Á…”

Bị Lục Tân đè ở trên mặt đất, bé gái trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lục Tân, phát ra tiếng gào rống giận dữ.

Giọng của cô ta non nớt nhưng nghe rất thê lương, không hề có một chút lý trí nào, chỉ giống như tiếng gầm của dã thú khi bị uy hiếp.

“Răng rắc!”

Rồi chỉ nghe một tiếng vang giòn tan, ngay sau đó, đầu bé gái bỗng nhiên tự bóc ra khỏi cơ thể, thoát ra khỏi bàn tay Lục Tân rồi bay ra ngoài.

“Răng rắc, vụt, vụt.”

Ngay sau đó, những dấu ấn được khâu dọc theo cơ thể nhỏ bé của cô ta rơi xuống dưới.

Rối tung lên, lăn trên mặt đất, sau đó tay chân nhảy lên phóng ra khắp mọi nơi.

Dưới bàn tay Lục Tân chỉ còn lại một bó sợi máu kỳ lạ, theo cơ thể đang bay lơ lửng của cô ta, những sợi máu đó kéo dài ra phía trước, Lục Tân cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, khi anh giơ tay lên thì nhìn thấy trong tay có từng đường cắt sâu rỉ máu.

Cơn đau nhói truyền đến, nhưng ngược lại anh lại cảm nhận được một sự khoái cảm nào đó.

Giống như những vết thương do bé gái gây ra cho anh ngược lại làm trong lòng anh trở nên dễ chịu hơn một chút.

“Vụt, vụt...”

Cùng lúc đó, những phần cơ thể phóng ra khắp nơi nhờ có sợi máu kéo giữ mà lại kết hợp lại thành dáng vẻ của cô gái lần nữa.

“Rột rột!”

Bé gái dùng sức bẻ một cái, quay ngược cái đầu lại.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Lục Tân, con ngươi trắng dã bắn ra những tia sáng lạnh lẽo, đây mới là con mồi thật sự.

Lục Tân giơ bàn tay đang chảy máu lên, ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, nét mặt mơ màng.

Ngay sau đó, tay chân trên trời của cô bé hơi uốn lượn, rồi bỗng nhiên bắn xuống dưới. Lúc này, cô bé giống như biến thành một con nhện đi săn mồi, nương theo những sợi mạng nhện làm từ tơ máu để bay nhanh lướt đến, phóng qua trái phóng qua phải, lưỡi dao lóe lên tạo ra từng đợt ảo ảnh.

Lục Tân đang đứng chính giữa vô số ảo ảnh này.

Nhưng không ngờ anh chỉ im lặng đứng yên một chỗ, không có bất kỳ động tác nào, giống như con mồi chờ bị làm thịt.

“Anh hai tránh đi...”

Ngay khi Lục Tân im lặng đứng yên tại chỗ, em gái lại phẫn nộ kêu to lên.

Cơ thể nho nhỏ của em gái xoay tròn vòng quanh Lục Tân, cắt những ánh dao màu trắng thành mảnh nhỏ, ngăn cản tơ máu xung quanh.

Chỉ là cái bóng dưới chân Lục Tân lại đứng yên khác thường, không hề có một chút động tĩnh nào.

“Rốt cuộc nó là cái gì?”

Mọi người xung quanh trợn to mắt nhìn chằm chằm, bọn họ không nhìn thấy em gái, nhưng có thể xác định dường như Lục Tân đã chọc giận bé gái kia.

Lúc này cơ thể của cô ta đang bay múa trên không trung, những ánh dao vẽ ra vô số ảo ảnh khiến những người đứng xem thấy mà run lên.

Có thể cảm nhận được sát khí của cô ta đối với Lục Tân, nhưng dù cô ta có ra tay nhanh mạnh thế nào thì cũng đều không thể bắt lấy anh, không giết được thì tập trung tấn công anh, nhưng cô ta lại bị một thứ vô hình, có sức mạnh tinh thần vô cùng nhanh nhẹn bên cạnh Lục Tân chặn lại.

Khắp cơ thể Lục Tân giống như có hai luồng sức mạnh đang giao tranh với nhau.

Nhưng cố tình là Lục Tân lại cho người ta một cảm giác giống như chẳng hề làm gì.

Anh gục đầu xuống, nhìn xuyên qua những ảo ảnh lưỡi dao kia, hai mắt mê mang như rơi vào ảo giác.

Cảnh tượng này có một cảm giác dao động như muốn vỡ tung.

“Mau nhìn xem! Rốt cuộc lại có thông điệp gì…”

Khi bé gái áo trắng dồn hết tất cả sát ý lên trên người Lục Tân, những người ở xung quanh lại nhanh chóng hành động.

Trần Tinh và Bích Hổ cũng đã vội vàng nhảy ra, bọn họ thấy cảnh tượng quái dị xung quanh Lục Tân, biết lúc này mình không thể xen vào, vì thế lập tức lựa chọn làm những chuyện có tác dụng hơn, nhanh chóng đi nhanh về phía Hạ Trùng và những người có năng lực kia.

Trong phán đoán của họ, Lục Tân rõ ràng đang rơi vào thế yếu, cho nên bọn họ vội vã chuẩn bị cho bước tiếp theo của kế hoạch.

Hạ Trùng nghiến chặt răng, rồi cố đè cảm xúc luôn, nhận quả bóng bay màu đỏ trong tay bác sĩ.

Trong lúc cô ấy vuốt ve quả bóng bay màu đỏ lại chau mày, nét mặt hiện lên sự đau khổ.

Dường như cô ấy không thể nào chấp nhận được tin tức phức tạp như vậy, sau đó lập tức giao nó cho Trần Tinh.

Trần Tinh cũng không hề do dự, phủ bàn tay mình lên trên nó.

Chớp mắt khi tiếp xúc với quả bóng, cô ta đã nhìn thấy vô số hình ảnh.

Đó là cảnh tượng của một tiểu đội có tên là “Đoàn xiếc thú” ở đang chiến đấu với bé gái này ở thành chính.

Bọn họ nhìn thấy bé gái này đã dùng thời gian ngắn nhất, dùng cách thức kỳ lạ để giết chết nhà ảo thuật, và hình ảnh chiến đấu của đội trưởng.

Góc nhìn đến từ chính vai chú hề, và kết thúc ngay khi tính mạng của chú hề chấm dứt.

Trần Tinh nhanh chóng suy nghĩ, rồi nói nhỏ: “Những đòn tấn công nhắm vào cơ thể sẽ không gây ra tổn thương trí mạng với cô ta.”

“Tốc độ quá nhanh, không có cách để tránh né...”

“Năng lực khống chế của vai chú hề có thể ảnh hưởng đến cô ta.”

“Đánh sâu vào tinh thần cũng có thể ảnh hưởng đến cô ta...”

“Sức mạnh vặn vẹo cũng có thể ảnh hưởng đến cô ta...”

Trần Tinh và Hạ Trùng, mỗi người nói một câu, rất nhanh đã tổng kết được tin tức quan trọng.

“Năng lực khống chế mới có thể khắc chế cô ta...”

Nhưng mà, khi các cô nói đến đây, nét mặt lại xuất hiện một chút bàng hoàng và mê mang.

“Có điều, tiểu đội giỏi khống chế nhất, đã bị cô ta diệt sạch rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận