Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 406: Quà (2)

"Sớm biết thế này thì đã ăn gà rán rồi..."

Lục Tân đang suy tư trong lòng về vấn đề này, sau đó anh liền ngửi được một mùi hương quen thuộc.

"Vẫn còn mở à..."

Ánh mắt anh sáng lên, kéo lấy Oa Oa nhanh chân đi về phía trước.

Rất nhanh, anh trông thấy một chiếc xe đẩy thuỷ tinh nhỏ ở góc rẽ, cùng với đám người ngồi trên bàn nhỏ ở xung quanh.

Trong chiếc xe đẩy thuỷ tinh nhỏ đặt những cái lọ cái bình, bên trong là đủ loại rau và trứng gà, còn có lạp xưởng hun khói, thịt băm, sư phụ mập mạp vừa nghiêm túc, điên cuồng xóc chiếc nồi đen trong tay, vừa lớn tiếng hô hào: "Mì xào của ai muốn thêm trứng?"

"Cái này ăn ngon đấy..."

Thoáng chốc, tâm trạng của Lục Tân cũng trở nên khá hơn.

Thừa dịp có người đã ăn xong đang rời đi, anh nhanh chóng giành được một chiếc bàn vuông, còn kéo được ghế, đưa cho Oa Oa.

Đôi mắt lộ ra ngoài chiếc khăn quàng cổ của Oa Oa cong thành hình lưỡi liềm, dùng sức gật mạnh đầu.

"Sư phụ, lấy một phần mì xào lớn, thêm cả trứng nữa... Cho thêm nhiều thịt, nhiều rau giá một chút luôn nhé."

Lục Tân hào phóng gọi một phần cho mình, sau đó lại liếc mắt nhìn Oa Oa, cũng gọi cho cô bé một phần thêm cái trứng giống như thế.

Anh vẫn không ngờ, trong cái thành phố vừa 'sống sót sau tai nạn' này lại có một chỗ thế này, hơn nữa lại còn có không ít thực khách nữa.

Sau khi mỉm cười hỏi thăm một chút, ông chủ mì xào trơ trơ liếc mắt, thịt trên quai hàm cũng run lên một cái:

"Sợ cái quần gì?"

"Không phải chỉ là mấy người bị hại cho điên thôi sao, năm đó ông đây đi theo binh đoàn thứ ba để xây thành trì, còn hiếm lạ gì đâu?"

"Người trẻ tuổi bây giờ cũng thật là, thấy người điên đã bị dọa đến té cứt té đái chạy về nhà rồi..."

"Công việc làm ăn đương nhiên phải làm rồi, hơn nữa buôn bán lúc này là tốt nhất mà."

"Cậu cho rằng bình thường tôi chạy đến nơi này mở quầy bán hàng, đội giữ trật tự đô thị không bắt tôi sao?"

"Tâm lý tố chất của người đời trước tốt hơn một chút so với người trẻ tuổi mà."

Trần Tinh ở trong kênh cười nói: "Có điều, đúng là ông ấy buôn bán hôm nay sẽ khá hơn một chút mà. Trải qua cuộc kiểm tra đo lường triệt để tối hôm nay, ngày mai sẽ bắt đầu thả lỏng từng bước, ai mà lớn gan cũng sẽ mở cửa ra làm ăn thôi. Không đến một tuần lễ, con đường này sẽ khôi phục lại náo nhiệt như ban đầu, có lẽ là nửa tháng hoặc nửa năm, mọi người sẽ quên đi hỗn loạn xảy ra ở nơi đây thôi."

"Thanh Cảng sẽ lại trở về trật tự như khi anh trông thấy lúc mới bước vào thành phố này thôi, đó là Thanh Cảng băng qua đường phải nhìn đèn xanh đèn đỏ."

Cô ta chậm rãi nói: "Mà những người đó là do anh và Oa Oa bảo vệ."

"Không chỉ mỗi chúng tôi đâu."

Lục Tân nhìn đám người vừa ăn vừa nói chuyện ở xung quanh, còn có mì xào tung bay lên xuống trong cái nồi sắt kia nữa, trên mặt anh hiện ra một nụ cười:

"Tôi biết cô cũng vất vả mà, mà còn mệt hơn so với chúng tôi nữa đó..."

Đối diện với sự hiểu thấu thình lình xuất hiện của cấp dưới, Trần Tinh cũng hơi trầm mặc một chút, dường như cô ta có hơi cảm động.

"Một phần mì xào ba đồng, thêm trứng thì năm đồng, thịt băm một đồng."

Lục Tân trả tổng cộng tám đồng, đồng thời xác nhận với Trần Tinh trong kênh những việc mà mình chi trả ở chủ thành.

Anh không đề cập đến chuyện mì xào, cũng chưa tới mười đồng, không đáng được nhắc tới.

... Dù sao không nhắc đến nhưng đều có báo cáo.

Sau khi ăn xong, Lục Tân với Oa Oa đi dạo trên con đường này một hồi.

Mặc dù, Oa Oa là một cô bé ăn gì cũng sẽ lãng phí, một tô mì xào lớn như thế nhưng cô bé ăn không đến một phần ba.

Nhưng Lục Tân vẫn cảm thấy cô bé này rất tốt.

Bởi vì khi anh nói với cô bé, ngày mai anh phải rời khỏi chủ thành để quay về vì có việc, cô bé chỉ yên lặng gật đầu.

"Ngày mai anh phải về trước rồi, sau này có cơ hội lại đến tìm em nhé."

Lục Tân sợ cô bé nghe không hiểu, lại nghiêm túc giải thích một lần: "Như thế này được không?"

Oa Oa trợn to mắt nhìn anh, lại khẽ gật đầu thêm một lần.

Tâm trạng của Lục Tân lập tức dễ chịu hơn rất nhiều, anh có thể cảm nhận được, thật ra Oa Oa không ngốc, cô bé cũng rất hiểu chuyện.

Đêm cuối cùng trước khi anh trở về, anh liền xem đây là thời gian cuối cùng làm nhiệm vụ bầu bạn với cô bé, thế là Lục Tân hết lòng hết dạ dẫn cô bé đi lòng vòng trên đường, còn mua cho cô bé một cái hộp tiết kiệm hình mèo cầu tài và một chiếc bong bóng màu đỏ...

Cái chữ "mua" này thật sự không đúng lắm, bởi vì không biết ông chủ đã trốn đi đâu rồi, nhưng cửa tiệm vẫn còn mở.

Ngoài ra, cân nhắc đến việc gặp mặt người nhà sau khi đi công tác về, Lục Tân cũng quyết định mua ít quà cho người nhà.

Anh nhìn thấy ở sạp hàng ở bên cạnh có một cái túi xách màu đỏ, bên trên còn có một đóa hoa lớn bằng nhựa plastic nữa.

Anh nhớ rằng mẹ rất thích đeo túi, nên chuẩn bị mua cái này tặng cho bà.

Ngược lại, quà cho cha lại khó chọn đây, lúc đầu Lục Tân xem một bộ dụng cụ dao kéo, nhưng lại cảm thấy cha cũng không thiếu những thứ này... Hơn nữa bộ dụng cụ ở chủ thành lại còn rất đắc nữa... Chọn tới chọn lui cũng không thấy vật gì phù hợp, đều rất đắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận