Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1026: Bảng điểm của viện trưởng già (2)

"Hả?"

Hàn Băng nhất thời đơ ra, một lúc lâu sau mới sợ hãi nói: "Hỏi tôi?"

Trong lòng đều không thể thích ứng: Chuyện đáng sợ như vậy, đồng chí Lục lại hỏi mình nên làm thế nào?

Nhưng may mà, cô ấy đã nhanh chóng nhìn thấy trong mắt Lục Tân có sự tin tưởng, suy nghĩ cũng xoay chuyển theo đó, vội vàng nói: “Nếu xác định nguồn ô nhiễm đặc biệt đã được dọn sạch và không có dấu hiệu khôi phục, vậy thì nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Việc còn lại là chờ chính quyền thành phố Hắc Chiểu tới khôi phục lại trật tự và trao đổi nhiệm vụ hỗ trợ của chúng ta lần này với các quan chức của Tổng Sở hành chính. ”

"Được."

Lục Tân vui vẻ đồng ý, nhưng không khỏi bổ sung thêm một câu: "Nhưng có thể sẽ có chút phiền phức..."

"Cũng không biết hiện giờ thành phố Hắc Chiểu có còn quan chức nào ở lại không..."

Một câu nói khiến nhóm người Hàn Băng lại không biết nên trả lời thế nào.

Theo đề nghị của Hàn Băng, họ không hề báo động cho những người xung quanh, cũng không lập tức giúp thành phố Hắc Chiểu duy trì trật tự, mà chỉ lặng lẽ xua đuổi đám đông.

Nhìn thấy chiếc xe jeep mui trần mà họ lái tới trước đó vẫn đang đậu giữa đường, họ đều cảm thấy có hơi may mắn. Sau khi lên xe jeep, Bích Hổ đạp ga, lái chậm chậm băng qua dòng người đang ngơ ngác ngỡ ngàng và lao về phía Thành phố số 3.

Khi xe jeep của họ chạy được một đoạn, trên lầu bên cạnh mới đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã.

Sau khi tiếng bước chân đi tới mặt đường thì lập tức biến mất, chỉ còn lại cảm xúc bàng hoàng tỏa ra.

Một lúc lâu sau, một chiếc xe đạp nữ ngã bên đường được đỡ dậy, sau đó đuổi theo xe jeep như một chiếc ô tô mất lái.

Trong vài giây sau, dường như cũng không ai có thể nhìn thấy chiếc xe đạp này.

Nhóm người Lục Tân trở về khách sạn ở Thành phố số 3 trước, suốt chặng đường suôn sẻ không gặp trở ngại gì.

Toàn bộ Thành phố số 3 gần như trống rỗng, tổng cộng cũng không được mấy bóng dáng, cửa hàng hai bên cứ mở toang hoác, hàng hóa chất cả dãy cũng không có ai lấy. Trên đường đi Lục Tân liếc nhìn mấy mấy lần, than thở rằng con người một khi điên lên, thực sự chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì.

Sau khi trở về khách sạn, việc đầu tiên Hàn Băng làm là... Nấu nước pha cà phê.

Cô vừa uống cà phê, vừa chải đầu và nói: "Bây giờ việc chúng ta phải làm trước tiên là quan sát, xem khi nào trật tự của thành phố Hắc Chiểu có thể được khôi phục. Nếu khôi phục sớm, chúng ta có thể đàm phán với Sở hành chính của thành phố Hắc Chiểu bên đó trước thời hạn. Nếu khôi phục muộn, chúng ta có thể cần phải sử dụng năng lực của mình để giúp thành phố Hắc Chiểu tiến hành công việc khôi phục trật tự ở một mức độ nhất định."

"Lát nữa sẽ do anh Bích Hổ và cô Hồng Xà cùng tôi ra ngoài xem thử trước."

"Còn anh đơn binh..."

Nói đến đây, cô ấy dừng lại một chút rồi nói: "Anh ở khách sạn nghỉ ngơi trước, có chuyện chúng tôi sẽ lại làm phiền đến anh sau."

"Được."

Lục Tân biết lắng nghe, cười nói với nhóm người Hàn Băng: "Nếu vậy thì phiền mọi người rồi."

Nhóm người Hàn Băng và Bích Hổ lập tức đưa mắt nhìn nhau...

Khi nãy đồng chí Lục đã gây ra ồn ào lớn như vậy ở quảng trường trung tâm, lại nói với mình là phiền rồi...

"Chuyện lần này..."

Sau khi họ rời đi, Lục Tân ngồi trên ghế sô pha, chậm rãi châm một điếu thuốc.

Suy nghĩ một lát, anh lại mở cửa sổ ra, sau đó lấy một chiếc cốc giấy dùng một lần, rót nửa cốc nước, đặt trước mặt.

Anh suy nghĩ cẩn thận về chuyện đã gặp phải lần này.

Cho dù sự việc đã được giải quyết, nhưng vẫn luôn cảm thấy rằng chuyện này dường như không đơn giản như vậy.

"Rất thú vị không phải sao?"

Bóng dáng người mẹ hiện ra bên cửa sổ, dựa vào bệ cửa sổ, dịu dàng nhìn Lục Tân, nhưng không thể nhìn ra cảm xúc sâu xa hơn của bà, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên mặt bà, bà nhẹ nhàng nói: "Trong quá trình đã xuất hiện rất nhiều chuyện không vui. Nhưng nếu nhìn vào kết quả, đây quả thực là một kết quả mỹ mãn. Bất luận là làm sạch ô nhiễm đặc biệt, hay là..."

Bà dừng lại rồi cười nói: "Gặp được cô gái có thể mang lại niềm vui cho mọi người..."

"Vui sao?"

Lục Tân hiển nhiên không phản ứng kịp, Số Bảy kia rõ ràng là người anh ghét nhất.

Mẹ khẽ cười đáp: "Ngẫm lại con có thể giết cô ta một lần nữa, chẳng lẽ không vui sao?"

"Ồ ồ."

Lục Tân chợt hiểu ra, gật đầu nói: "Đó quả thật là vui."

Mẹ che miệng cười, nhìn Lục Tân tán thưởng, có vẻ càng ngày càng hài lòng với biểu hiện của anh.

Người cha cũng cười ha ha theo, bóng dáng của ông xuất hiện ở nơi xa nhất của căn phòng, nơi ánh sáng không chiếu tới được. Cô em gái cũng xuất hiện, đang treo ngược trên trần nhà, nhìn cuộn giấy nhỏ trong tay Lục Tân, hiển nhiên là rất tò mò.

Không chỉ cô, mà đoán chừng cả cha và mẹ cũng rất tò mò.

Trên thực tế, bản thân Lục Tân cũng rất tò mò.

Anh không mở nó ngay trên đường đi, chỉ để khi thuận tiện có thể xem xét kỹ hơn.

Đây là thứ mà viện trưởng già đưa cho anh.

Dù trong lòng có ghét viện trưởng già đến mức nào, Lục Tân vẫn có chút kích động khi nghe là đồ ông ấy gửi tới.

"Bảng điểm..."

"Thử nghiệm của ý thức thức..."

Lục Tân nhớ lại những gì Số Bảy đã nói khi cô ta rời đi, cùng vẻ mặt phức tạp của cô ta.

Sau một lúc im lặng, anh mới thu hết can đảm, từ từ tháo dải ruy băng trên cuộn giấy, rồi mở cuộn giấy ra. Đập vào mắt anh là một hàng chữ viết tay mạnh mẽ, một cảm xúc kỳ lạ đột nhiên dâng lên trong lòng Lục Tân.

Đúng vậy, đây đúng là nét chữ của viện trưởng già.

Hơn nữa, đây thực sự có thể được coi là một bảng điểm.

Bên trên dùng kiểu viết tay nghiêm túc viết lên tên các môn học thành từng hàng, hơn nữa còn có một số môn được chấm điểm ở phía sau.

Thử nghiệm cuộc sống: A

Thử thách nỗi đau: A

Thử nghiệm của mong muốn: A

Thử nghiệm của ý thức :?

Thử sức mạnh:

Thử thách của trái tim:

Thử thách của thần:

Ở dưới cùng của bảng điểm là chữ ký xác nhận nghiêm túc của viện trưởng già: Vương Cảnh Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận