Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 574: Bệnh tâm thần hoang tưởng (2)

Bịch...

Lục Tân đạp mạnh chân xuống đất vang lên tiếng động thật khẽ, tốc độ tăng lên đột ngột, cả người giống như ảo ảnh đung đưa qua lại dưới ánh đèn mờ tối trong sân giống một con rối bị hỏng, ngay lúc né tránh được viên đạn trước mắt anh chợt tiến lên một bước bắt lấy tay người đàn ông kia, cảm giác lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay.

Lục Tân chợt ngẩng đầu nở nụ cười quái lạ ẩn chứa dữ tợn với "Bích Hổ" này.

Sau đó anh thuận thế tiến lên một bước rồi dùng tay đè đầu gã xuống và đẩy mạnh về phía cây cột sau lưng

"Răng rắc."

Cái đầu "Bích Hổ" này đã nổ tung, máu đỏ lạnh như băng tung tóe khắp nơi.

Mười lăm phút sau, Lục Tân phóng sang trái, chân đạp cây cột vòng qua nửa vòng né đòn tấn công bằng súng và một cái dao găm của "Bích Hổ", lúc chân vẫn còn ở trên cây cột thì anh thả hai tay xuống nắm lấy cánh tay của bọn họ.

Cảm xúc từ bàn tay cho anh biết hai người này là giả.

Vì vậy trước khi chuẩn bị nhảy xuống anh đưa tay về phía trước nắm lấy hai cái cổ của hai tên này.

"Xoẹt."

Hai cái đầu rơi xuống đất, máu từ cổ phun ra xối xả, cái xác không đầu lảo đảo ngã xuống đất.

"Bằng bằng bằng..."

Trong sân không ngừng lóe lên tia lửa lập lòe từ họng súng chiếu rọi khắp cái sân nhỏ tối mờ mờ.

Trong sân, súng đạn dao găm đan xen nhau, bóng dáng Lục Tân lướt qua đám người, thỉnh thoảng những đốm sáng phát ra từ họng súng chiếu rõ cơ thể linh hoạt bình tĩnh đến mức lạnh lùng của anh, dường như sâu trong mắt anh lóe lên chút hưng phấn.

Khi anh lướt qua, những gã Bích Hổ kia ngã xuống giống như rơm rạ.

Có một số cái xác vặn vẹo thành hình dáng kỳ quái, có cái còn nứt ra.

Bởi vì không xác định được thứ này là gì và có thể sống lại hay không cho nên Lục Tân ra tay rất nặng, cố gắng phá hủy chúng.

Trăng máu lặng lẽ chiếu sáng trái đất, số người trong sân đã giảm đi rất nhiều.

Đến khi trong sân chỉ còn bốn năm người, Lục Tân mới đột ngột dừng lại.

Anh từ từ đưa tay lên lau vết máu dính trên tay với quần áo.

Tâm trạng dần thả lỏng, anh mỉm cười chưa thỏa mãn nhìn vài "Bích Hổ" còn sót lại trong sân.

...

Phía đông thành phố, có thêm vài con mắt đỏ như máu giống như viên đạn nhìn chằm chằm vào hẻm nhỏ.

Vũ khí của bác sĩ và thành viên hai nhóm bệnh nhân đều đang nhắm vào vị trí hiểm của nhau.

Bây giờ trí óc của họ đã bị sự căm thù và ham muốn giết chết đối phương chiếm giữ.

Lúc này họ không hề có cảm giác bị người khác ảnh hưởng mà chỉ cảm thấy căm hận nhau từ tận đáy lòng.

Sau đó...

Bác sĩ cầm dao giải phẫu nhắm ngay động mạch của thành viên trong nhóm, trên mặt nở một nụ cười âm u.

Một tiếng "Phụt" vang lên, dao giải phẫu của anh ta chợt giơ lên cắt vào thành viên trong nhóm, vì không phải chính diện nên đôi mắt anh ta hơi lung lay: "Tôi chịu đựng mấy người quá lâu rồi, tôi cũng muốn giúp các người chỉnh lại vị trí đôi mắt..."

"Xoẹt..."

Dao giải phẫu của anh ta để lại một vệt máu trên gò má bệnh nhân.

Bởi vì anh ta con dao phẫu thuật trong tay anh ta không tấn công vào động mạch, cho nên người đó có khoảng trống để ngửa đầu ra sau, vì thế không bị anh ta đâm trúng mắt.

Mà lúc bệnh nhân ngửa đầu lên thì cũng nổ súng trên tay.

Nhưng tên bệnh nhân lại không bắn vào đầu của đồng đội mà là bắn vào rìa mặt nạ búp bê đang đeo trên mặt một người khác.

"Ngày nào cũng đeo mặt nạ thật kinh tởm, tôi muốn thấy bộ mặt thật của các người..."

Còn thành viên mang mặt nạ bị đạn xuyên thủng rìa, có một sức mạnh cực mạnh kéo cổ của anh ta kêu “răng rắc” mặt nạ bị hỏng lệch sang một bên thậm chí còn nghiêng hẳn ra ngoài để lộ bộ râu xồm xoàm, nhưng anh ta cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, nắm lấy cổ tay to của bác sĩ rồi thô bạo kéo về phía mình, há to cái miệng đầy lông hôn một cái.

Sau đó tru lên một cách độc ác: "Tôi muốn hôn anh..."

Một trận tra tấn có một không hai bắt đầu như vậy.

Bọn họ đều căm hận đối phương, trong đầu xuất hiện những suy nghĩ độc ác nhất.

Nhưng bọn họ không muốn giết người mà lại giải quyết bằng cách ác độc hơn, vì vậy vấn đề vốn có thể giải quyết trong thời gian ngắn bỗng nhiên bị kéo dài, với lại trong lúc đó còn có cảm giác đau đớn không thể làm gì...

Trong con hẻm nhỏ đầy con mắt xuất hiện một người đàn ông mặc vest chỉ có một mắt.

Cơ thể gầy gò tao nhã của anh ta hơi run lên nhè nhẹ.

Bởi vì anh ta đã quan sát trong khoảng thời gian dài nên anh ta có thể đoán ra được tất cả suy nghĩ độc ác trong lòng những người này.

Thậm chí, bởi vì quan sát được sâu trong đáy lòng của họ nên anh ta cảm nhận được sợi dây liên kết giữa những người này với nhau.

Vì vậy, cùng một lúc anh ta phải chịu rất nhiều nhát dao cứa liên tục lên mặt, cả cơ thể đau đớn, có một bàn tay dinh dính nhớp nháp không ngừng xoa lung tung trên đầu tóc anh ta, còn có cảm giác buồn nôn do bị một cái miệng há to hôn mạnh...

Điều này làm anh ta gần như sụp đổ.

Trong lúc đầu óc anh ta trở nên hỗn loạn, thì tiếng động trong con hẻm nhỏ đột nhiên biến mất.

"Không ổn rồi..."

Người đàn ông mặc vest hoặc là nói con quỷ đã thức giấc bên trong anh ta đang muốn chùn bước.

Nhưng sau khi lùi lại được một bước, một con dao giải phẫu bằng bạc đột nhiên cắm vào cổ họng anh ta.

Cảm giác sắc bén khiến anh ta cảm nhận được máu ở cổ đã run lên thật mạnh, sau đó vọt lên cổ họng rồi phụt ra ngoài.

Suy nghĩ anh ta trở nên hỗn loạn, thậm chí anh ta vẫn không thể nào đoán được tại sao tên bác sĩ này lại có thể tìm ra được cơ thể thật của anh ta.

"Rất khó chịu đúng không?"

Trên mặt của tên bác sĩ vẫn còn dính đầy nước bọt, nhưng anh mắt anh ta vẫn dịu dàng bình tĩnh nhìn con mắt duy nhất trên mặt tên kia.

"Không phải là có nhiều kinh nghiệm chui vào suy nghĩ trong đầu của các bệnh nhân tâm thần sao?"

Cổ họng người đàn ông mặc vest hơi run lên giống như muốn trả lời.

Nhưng một tiếng “xoẹt” vang lên, con dao mổ đã quẹt qua cổ họng anh ta.

Rồi bắt đầu từ tròng mắt, sau đó đến tất cả những vị trí trên cơ thể, rồi cuối cùng là trái tim của anh ta.

Kỹ thuật dùng dao của bác sĩ rất chính xác, trong khoảng thời gian ngắn đã tấn công tất cả vị trí quan trọng trên cơ thể anh ta, khuôn mặt nở nụ cười đầy thân thiện: "Tôi rất thông cảm với anh, có nhiều đội để vào như vậy nhưng tại sao cứ một mực chọn đội chúng tôi thể? Anh không biết tôi có thể tính ra được anh đang trốn ở đâu sao?”

Vừa nói, bác sĩ vừa ra tay độc ác hơn: "Ôi, dĩ nhiên là tôi cũng rất đồng cảm với anh nhưng tôi không thể tha cho anh."

"Dù sao thì anh cũng đã thấy suy nghĩ trong lòng chúng tôi!"

"Tôi cũng đâu thể để lộ tôi không phải là bác sĩ thật được đâu..."

Hai bệnh nhân tâm thần thích thú đứng từ xa nhìn bác sĩ mổ quái vật một mắt.

"Anh có thấy đại ca khác với trước đây không?"

Ánh mắt bệnh nhân hơi dao động, vừa dán băng dính lên mặt vừa nói với bệnh nhân đang đứng bên cạnh.

"Đúng vậy!"

Bệnh nhân đứng bên cạnh cẩn thận đeo cái khẩu trang đã hư một nửa lên mặt. nói với giọng cảm thán: "Bệnh của anh ta càng ngày càng nặng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận