Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1276: Không thể để cho hắn đi như thế (2)

“Răng rắc…”

Cũng trong lúc hai mẹ con nói rõ lý do với nhau, cơ hồ Tàng Trượng Nhân đã bị chém mất hơn nửa số xích sắt trên người, sự phẫn nộ khó mà kiềm chế được.

Hắn bỗng nhiên đánh tới phía trước, tầng tầng lớp lớp lực lượng khổng lồ đập vào mảnh tường phía trước làm cho từng mảnh tường vỡ ra như bông tuyết.

Cả tòa thành thị chỉnh tề phảng phất như phải chịu một cơn địa chấn, hơi rung động.

Trong tòa thành này, không biết có nhiều hay ít người thế mà đứng không vững, chợt ngã rầm trên mặt đất.

Đứng cách xa như vậy, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ cùng sự không cam lòng của hắn, tâm lý mọi người hoảng sợ, cả người dường như là chìm vào ác mộng.

Tiếng nói nhảm kia làm cho mỗi một người trong thành Hỏa Chủng đều muốn điên lên…

Mẹ cảm nhận được cảm giác lay động to lớn kia, bà hơi quay đầu lại, nhìn về không gian chỗ Tàng Trượng Nhân.

Vẻ mặt ưu nhã, mang thêm một chút lạnh lùng.

Không chỉ có bà, giữa không trung cũng có một người ngã xuống, rơi xuống trên mái của một tòa nhà, mặc dù tính mạng vẫn được bảo toàn, không bị ngã chết, nhưng trên người cũng bị mấy nhánh cây chọc vào, người này gian nan đứng lên, ngẩng đầu nhìn qua.

Biểu cảm lãnh đạm, tựa hồ còn mang theo chút khinh thường.

Một bên khác, tiến sĩ An của viện nghiên cứu thì cười tủm tỉm, đem tờ khế ước gập vào, cười một cách ngọt ngào.

Hắc hoàng hậu thì chậm rãi đem tấm gương của mình thu hồi lại, vẻ mặt không thay đổi nhìn Tàng Trượng nhân. Mặc dù vị trí bây giờ là Tàng Trượng nhân ở trên, bà ta ở dưới, nhưng khí thế của bà ta lại đem sự kiêu ngạo, cùng biểu cảm khinh thường biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, tầm mắt giống như đang nhìn loại sâu kiến.

Bốn người phụ nữ, biểu hiện cho bốn phe phái khác nhau.

Mà ngoại trừ bốn người phụ nữ này, thế giới ở những địa phương khác, như viện nghiên cứu Nguyệt Thực ở phía Bắc, giáo hội khoa học và kỹ thuật ở phía nam, thậm chí còn có bên trong thành thị ở phía phương tây toàn đồi núi, cùng với một số địa phương ở trong vực sâu đều thông qua đủ loại phương thức khác nhau mà lẳng lặng ngắm nhìn hắn ta.

Không một ai nói chuyện gì, nhưng mỗi một phe phái, đều đang biểu hiện thái độ của riêng mình.

Có người đang cố gắng biểu thị sự khinh thường của mình với quyền lực.

Cũng có một số người đại diện cho niềm tự hào và sự tự tin của con người thực đối với “Thần”.

Phảng phất như đang dùng thái độ để nói cho đối phương biết, không phải người nào cũng sẽ giống như người ở thành Hỏa Chủng, đem hắn ta cung phụng làm thần linh.

Trong mắt một số người, chẳng qua hắn ta cũng chỉ là con mồi.

Tàng Trượng Nhân điên cuồng va chạm, sau đó cũng dừng lại.

Hắn ta đã tức giận, xấu hổ, và thậm chí có một sự thôi thúc liều lĩnh để phá vỡ các rào cản để đi vào hiện thực.

Nhưng đón nhận nhiều ánh mắt như vậy, hắn ta cũng đã dần dần tỉnh táo lại, dưới áo choàng màu đen, ánh mắt lạnh lẽo của hắn chậm rãi lướt qua từng khuôn mặt, mẹ, Hắc hoàng hậu, tiến sĩ An, còn quét qua khuôn mặt số hai, cuối cùng rơi vào trên mặt Lục Tân, hơi dừng lại, sau đó ánh mắt của hắn chậm rãi thu hồi, đồng thời thu hồi những xích sắt không bị vỡ lại…

Ngay cả sợi xích sắt mà trước đó vẫn còn đang quấn quanh rất nhiều người của thành Hỏa Chủng cũng thu hồi lại.

Toàn bộ thành phố Hỏa Chủng đều phảng phất một loại cảm giác, có thể bị người khác kéo đứt dây cương một cách dễ dàng.

Mỗi một cư dân thành phố hỏa chủng đều bị trói buộc tinh thần từ rất sớm. Lúc này, bỗng nhiên sự trói buộc đó biến mất, làm cho người khác khó mà bình tĩnh được, điều này làm cho bọn họ sinh mà một sự bình an. Điều này không phải bắt đầu từ sinh lý, mà sinh ra từ tâm lý.

"Hắn muốn đi?"

Lục Tân bỗng nhiên cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Hắn đương nhiên phải đi."

Mẹ hơi cười lạnh, nói: "Bây giờ hắn đang phải chịu tổn thất rất lớn.”

"Lực lượng chi phối cơ hồ bị cướp đi một nửa, nô lệ tinh thần cũng thương vong thảm trọng, muốn khôi phục không biết khi nào mới có thể, thậm chí ngay cả thân phận chung cực cũng có khả năng bị ảnh hưởng, mặt khác, bàn tay tái nhợt nguyện ý giúp hắn, cũng đã sớm chạy trốn rồi."

"Lúc này đây hắn thua rất nghiêm trọng, cũng rất triệt để, nếu hắn còn xuống thì chỉ là một con đường chết."

"Cho nên, ngoại trừ lặng lẽ rời đi, còn có thể như thế nào?"

Nói xong, trên mặt bà cũng xuất hiện một chút biểu tình khinh miệt, nhẹ giọng nói: "Ngược lại rất đáng tiếc..."

"Kỳ thật, vốn dĩ ta hy vọng hắn có thể xuất hiện, ít nhất thì cũng xuất hiện một bộ phận."

"Như vậy thì có thể lấy được một bộ phận thân thể của hắn để làm mẫu nghiên cứu."

"Ngay từ đầu, chúng ta cũng đã tính toán như vậy."

“Công việc chi phối xích sắt sẽ tương đương với việc chi phối lực lượng, chuyện này sẽ để cho mấy người kia làm. Còn bản thể mà lấy được từ trên người hắn sẽ thuộc về chúng ta.”

Nói đến đây, bà cũng có chút dở khóc dở cười, nói:

"Chỉ là ta không nghĩ tới, đám bạn bè này của con thật sự quá mạnh, ý nghĩ cũng không giống người bình thường."

"Bọn họ đem kế hoạch phá hủy thánh phố Hỏa Chủng làm quá tốt, dẫn đến Địa Ngục bị hư hại nặng nề, ngược lại làm cho Tàng Trượng Nhân hoàn toàn không cách nào xuất hiện."

"Đây đúng là điều ta không nghĩ tới ngay từ đầu, cũng vô hình đã giúp đỡ Tàng Trượng Nhân."

"A..."

Lục Tân bỗng nhiên có chút hổ thẹn: "Thế mà còn có chuyện này?”

Vừa nghĩ đến trong chuyện này mình cũng cố gắng hết sức, liền không khỏi có chút chột dạ.

"Nhưng cũng không sao cả, chúng ta đã thành công..."

Mẹ nhìn ra Lục Tân đang chột dạ, nhưng làm bộ như không nhìn thấy, cười nhẹ nhàng lắc đầu, thân thể hơi lắc lư một chút.

Giống như tín hiệu chiếu không ổn định, thân thể xuất hiện hư ảo trong chốc lát.

Chẳng lẽ là do tự nhiên mẹ thả lỏng, làm cho vết thương lúc trước lộ ra bên ngoài?

Lục Tân vội vàng đỡ lấy bà, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, nói: "Người làm mẹ bị thương lúc trước, có phải là hắn hay không?”

Mẹ hơi tò mò, có chút nghi hoặc nhìn về phía Lục Tân.

"Con đã nói, con sẽ trút giận giúp mẹ..."

Cũng không biết Lục Tân nghĩ tới cái gì, thoạt nhìn biểu tình lại có vài phần lạnh lẽo.

Thấp giọng nói xong, anh bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hàng rào phía xa.

Bóng dáng Tàng Trượng Nhân đang càng ngày càng nhạt, càng ngày càng nhỏ, tựa hồ đang ở một không gian khác cách ngàn dặm.

Lục Tân hơi cắn răng, nghiêm túc nhìn về phía mẹ: "Nếu hắn đã làm mẹ bị thương, vậy thì không thể để hắn dễ dàng rời đi như vậy..."

Nói xong, anh mạnh mẽ quay đầu nhìn xuống phía dưới, lớn tiếng nói: "Ai có vật phẩm ký sinh dục vọng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận