Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 421: Ngàn vạn lần anh cũng không thể đi (2)

Những suy nghĩ này của chủ nhiệm Lưu khiến cho da đầu anh ta cảm thấy tê dại.

Dùng hết kinh nghiệm mười mấy năm làm việc thì cuối cùng chủ nhiệm Lưu cũng có thể lấy lại được bình tĩnh, anh ấy nói một cách rất là nghiêm túc: “Tiểu Lục, cậu không cần phải tự tạo áp lực lớn cho bản thân như vậy đâu, giữa công ty và nhân viên cũng có tình cảm mà, không phải lúc trước tôi cũng đã đồng ý cho cậu nghỉ phép đó sao?”

“Không quan trọng là cậu bận rộn chuyện gì, lúc nào xong việc thì quay lại đây cũng được...”

“Ai dà, tôi cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, đối với mấy loại chuyện tình cảm có lúc đúng là khó nói, nhưng quan trọng nhất chính là phải bình tĩnh.”

Lục Tân nghe xong thì có chút hoang mang, sao tự dưng lời nói của chủ nhiệm Lưu lại trở nên phức tạp và có ẩn ý như vậy chứ?

Nhưng từ cách nói chuyện của chủ nhiệm Lưu thì Lục Tân cũng có thể nhận ra là anh ta có vẻ như rất thật lòng muốn giữ Lục Tân ở lại.

Đúng là quá cảm động...

Trước đây cũng đã có lần Lục Tân nghi ngờ chủ nhiệm Lưu chỉ giả vờ đối xử tốt với anh mà thôi, tất cả là do bản thân Lục Tân...

Nhưng mà hiện tại nhìn lại thì đáng lẽ trước đây Lục Tân không nên có suy nghĩ như vậy.

“Nhưng mà, lần này thật sự có thể là tôi sẽ phải đi một khoảng thời gian rất lâu...”

Lục Tân hơi lúng túng giải thích: “Nếu nghỉ mà vẫn cứ được nhận tiền lương như vậy thì tôi sẽ cảm thấy hơi ngại...”

“Không quan trọng.”

Chủ nhiệm Lưu nói: “Vậy thì tôi sẽ cho cậu nghỉ phép không lương. Tất nhiên là tiền lương trước đó sẽ thanh toán đủ cho cậu, còn việc thì vẫn sẽ để trống vị trí đó cho cậu, hơn nữa, hạng mục lúc trước cậu giúp công ty tranh thủ được nay đã trở thành hạng mục hợp tác lâu dài rồi...”

“Hoa hồng trong việc kinh doanh và tiền thưởng làm sao có thể không có phần của cậu được chứ?”

“Như vậy...”

Lục Tân nghe thế thì vô cùng cảm động.

Anh cũng không phải là người cố chấp, sau khi suy xét thật kỹ càng thì Lục Tân gật đầu rồi nói: “Được rồi!”

Vậy mọi chuyện hãy quyết định như vậy đi.

Chủ nhiệm Lưu nhiệt tình đưa Lục Tân quay trở lại phòng làm việc của anh, cũng bày tỏ rằng Lục Tân cứ bận việc riêng của anh đi, còn chuyện thủ tục giấy tờ đã có anh ta lo giúp rồi.

Mãi đến khi Lục Tân giải quyết xong chuyện tiền lương trước đó và xách túi đi ra khỏi công ty thì chủ nhiệm Lưu mới vội vàng chạy nhanh về phòng làm việc của ông ta, một lúc sau lại thấy chủ nhiệm Lưu ngó đầu ra khỏi phòng và gọi trợ lý tiểu Vương vào, anh ta vội vàng nói: “Nhanh chóng liên lạc với phó tổng giám đốc Tiêu xem...”

“Người đó cầm súng đến muốn xin nghỉ việc!”

Tiểu Vương vô cùng sửng sốt, cậu nói: “Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

“Chuyện tốt gì chứ?”

Chủ nhiệm Lưu trợn mắt nhìn tiểu Vương: “Ai mà biết bây giờ cậu ta đang làm cái gì chứ, bỗng dưng chạy đến nơi này đòi xin nghỉ việc, lỡ như là cậu ta đã gây ra chuyện gì đó... Xong rồi bỏ chạy thì sao, rồi tôi là người thả cho cậu ta chạy thì không phải cuối cùng trách nhiệm sẽ đổ lên đầu tôi à? Rồi sau này, lỡ như là không phải là do cậu ta làm chuyện gì đó, mà chỉ đơn giản là cãi nhau với phó tổng giám đốc Tiêu thôi, quan hệ không hòa hợp rồi tôi thả cho cậu ta đi thì không phải là phó tổng giám đốc Tiêu sẽ giận tôi chết à?”

Tiểu Vương nghe vậy thì gật đầu lia lịa: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt của Chủ nhiệm Lưu đầy giả trân: “Một là phải nhanh chóng liên lạc được với phó tổng giám đốc Tiêu, đem chuyện này báo cáo với anh ấy đi, rồi nghe ý kiến của anh ấy, nếu xác định được quả thật là không có vấn đề gì thì hãy đem vị trí của Lục Tân giữ lại, còn nếu như đúng thật là có vấn đề thì...”

“Vậy thì tôi sẽ lập tức xin nghỉ, cậu hãy nói là hôm nay tôi không đến công ty.”

Sau khi rời khỏi công ty, Lục Tân cũng không hề rảnh rỗi chút nào cả, anh trở lại đại sảnh bảo vệ, cũng may mà vừa kịp giờ cơm trưa.

Ở trong phòng làm việc trên tầng bốn của sở cảnh vệ, Lục Tân nghiên cứu bản đồ quân sự và thu thập một số tin tức của thành phố trung tâm, đồng thời Lục Tân cũng từ từ chờ đợi. Đến khoảng bốn giờ chiều, tài liệu mà anh cần mang theo đến thành phố trung tâm cũng được phía thành phố đem đến. Lần này anh ra ngoài cũng cần mang theo rất nhiều đồ đạc, rõ ràng là nhiều đồ như vậy cũng không biết những người kia làm sao mà có thể nhét được hết vào một cái rương.

Nhưng mà để vào trong rương cũng có chỗ tốt, Lục Tân có thể đặt nó vào phía sau chiếc xe mô tô.

Ngoài ra còn có khe cắm thẻ tương ứng nữa, vừa vặn ổn định mọi thứ.

“Xùy...”

Lục Tân quan sát một chút, thấy tất cả mọi thứ cũng đã được chuẩn bị xong xuôi hết thì lập tức thở dài nhẹ nhõm.

Thay vì ở lại để chờ đợi bữa tối theo lời hẹn của nữ cảnh vệ nhỏ từ sở cảnh vệ thì Lục Tân lại đi xe mô tô để về nhà luôn.

Ngày mai anh sẽ lên đường đi đến thành phố trung tâm nên tất nhiên hôm nay anh muốn tụ họp cùng gia đình rồi ăn một bữa cơm thật ngon.

Nhưng mà trước khi trở về nhà, Lục Tân đã suy nghĩ rất nhiều lần về việc đem số tiền lương mà anh vừa nhận được ở công ty đến đưa cho cô nhi viện. Xem ra hôm nay cô nhi viện có hoạt động ngoài trời thì phải, toàn bộ cô nhi viện đều yên lặng, thấy cửa trên tầng bốn đã bị khóa lại rồi, bác bảo vệ cô nhi viện cũng không ngồi ở chỗ tầng ba, vì vậy Lục Tân đã đặt chiếc phong bì ở vị trí cửa tầng ba.

Sau khi quan sát một chút, Lục Tân lại sợ tiểu Lộc không nhìn thấy.

Nghĩ xong, anh khẽ quay đầu lại nhìn bông hoa nhỏ đặc biệt cô đơn đang được chú bảo vệ quấn lại bằng dây thép gai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận