Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 81: Người có năng lực bên ngoài thành phố

"Kỵ sĩ không đầu?"

Sau khi nhận được cuộc gọi từ Lục Tân, Trần Tinh dường như đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Phải!"

Lục Tân đáp lại bằng lời nói ngắn gọn nhất: "Tôi gặp anh ta ở gần trường tiểu học, cảm thấy anh ta không có ý tốt, vốn muốn bắt anh ta nhưng tốc độ của anh ta rất nhanh, tôi muốn đuổi theo anh ta nhưng không đuổi kịp... cho đến sau cùng mới nổ súng, nhưng không ngờ, dưới tình huống không có đầu, anh ta vẫn trèo qua bức tường cao và bỏ đi trên chiếc mô tô đã được chuẩn bị từ trước... Kỹ năng lái xe rất cao!"

"Tạm thời không được động đến bất cứ thứ gì, đợi tôi!"

Trần Tinh cúp điện thoại vô cùng nhanh nhẹn.

Xung quanh Lục Tân, các chiến sĩ khác đã tản ra theo lệnh của đội trưởng, phong tỏa khu vực, đồng thời canh gác, họ không nghe thấy cuộc nói chuyện của Lục Tân, chỉ có đội trưởng ở gần đó nghe được vài câu, sau đó cảm thấy hơi sởn gai ốc và bối rối trước những từ then chốt như "đầu rơi" và "kỹ năng lái xe rất cao" trong lời nói của Lục Tân.

Cho đến bây giờ, anh ta vẫn chưa biết Lục Tân là người thế nào.

Nhưng anh ta biết giấy chứng nhận của Lục Tân, cũng biết giấy chứng nhận này đại biểu cho quyền hạn gì.

Vì vậy, anh ta chỉ có thể tận lực suy nghĩ nhiều về cảnh tượng vừa nhìn thấy, để ứng đối với cuộc tra hỏi sắp tới:

Bản thân quả thực đã nhìn thấy một chiếc xe mô tô đi xa, nhưng với tốc độ và ánh sáng đó, anh ta lại không thể nhìn thấy đối phương có đầu hay không. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là anh ta thực sự cho rằng những gì Lục Tân nói là vô lý, bởi vì, khi anh ta ở trên bức tường cao, anh ta đã phát hiện thấy Lục Tân không đeo bất kỳ thiết bị leo núi nào nhưng lại đứng trên bức tường một cách yên lành, bản thân anh ta cảm thấy điều này là không hợp lý.

Anh ta cũng biết rằng có một bộ phận đặc biệt trong thành phố chính.

Anh em trong đội quân tuần tra thành phố của anh ta thường sẽ có một số được điều đến bộ phận thần bí đó, từ đó rất khó có thể gặp lại.

Hơn nữa, những người được điều đến bộ phận đó thường được chia thành hai bộ phận.

Một là gai góc, cực kỳ khó kỷ luật, thậm chí còn mắc sai lầm nghiêm trọng, suýt bị đuổi việc, hoặc đã bị sa thải.

Một loại khác là tinh anh trong tinh anh.

Trong ngày thường, có đôi khi họ cũng thường nghe nói rằng một đội quân tuần tra thành phố nào đó đột nhiên được điều động đến phong tỏa một khu vực nào đó, mà còn đảm bảo rằng không để bất kỳ sinh vật nào có thể sống sót trở ra, chỉ có điều, nhiệm vụ phong tỏa như vậy thường chỉ hạ lệnh mà không có bất kỳ lời giải thích nào, có nhiều lúc nhiệm vụ có vẻ cực kỳ căng thẳng đột ngột bị hủy bỏ mà không có lý do.

"Vậy nên, nam sinh trông khá giống như một người bình thường này hẳn là rất giỏi giang thì phải?"

Trong lòng anh ta thầm suy đoán.

Ngay sau đó, những gì xảy ra tiếp theo đã chứng minh suy đoán của anh ta.

Đầu tiên, một đội chiến sĩ với trang bị tối tân hơn và cấp bậc của thủ lĩnh cũng cao hơn nhiều so với họ đã chạy tới đây. Họ thậm chí còn được trang bị súng plasma cầm tay dòng LE Lunar Eclipse được gọi là "khắc tinh của người bị bệnh điên". Mặc dù thứ này chỉ có thể bắn ra một viên đạn plasma trong mỗi lần bắn, nhưng uy lực của nó mạnh đến đáng sợ, có thể bắn ba đến bốn người ở khoảng cách tương đối gần trực tiếp hóa thành tro tàn.

Số lượng những người này tuy không nhiều, chỉ khoảng hai mươi người, nhưng vừa đến đây, họ đã lập tức tiếp quản quyền chỉ huy tất cả mọi người, sau đó kiểm soát chặt chẽ xung quanh, quân đội tuần tra thành phố bên ngoài, bọn họ thì canh giữ bên trong, không có ý định giải thích.

Có điều, họ vẫn không có giao thiệp với nam thanh niên đó.

Cho đến khi một chiếc trực thăng, cùng tiếng ồn lớn và ánh sáng rực rỡ đến đây.

Anh ta nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng đó vẫn chưa dừng lại thì đã có một người phụ nữ tóc ngắn mặc bộ đồ vest màu đen, dáng người cao gầy, khí chất sắc bén như dao, từ bên trong bước ra, điều này khiến anh lập tức quay đi, chỉ là khi người phụ nữ này đi ngang qua thân mình, đứng thẳng người kính cẩn chào, đối với một chiến sĩ biết cách phân biệt khí chất của một người như anh ta mà nói, anh ta có thể nhận ra người phụ nữ này ghê gớm ra sao.

"Cái đầu đó rơi ở đâu?"

Sau khi Trần Tinh xuống máy bay trực thăng, cô ta lập tức đi tới chỗ Lục Tân, không bắt tay, hỏi thẳng.

"Có lẽ là rơi ở hướng đó!"

Lục Tân dựa trên trí nhớ của mình mà chỉ.

Trần Tinh đến đây trước một bước, các thành viên của tổ hỗ trợ mặc đồ bảo hộ màu đen lập tức đi về phía khu vực kia, bởi vì trước sau có hai đội chiến sĩ phong tỏa vị trí đó, cho nên cho tới hiện tại, cả một ngọn cỏ cũng không có bị di dời đi.

"Làm thế nào anh phát hiện ra sự bất thường của anh ta?"

Trong lúc này, Trần Tinh nghiêm túc hỏi Lục Tân.

Lục Tân suy nghĩ một chút rồi nói: "Chính là trước đó tôi đang đi trên đường, anh ta nhìn tôi."

Trần Tinh hơi nhíu mày: "Sau đó?"

Lục Tân nói: "Sau đó tôi bắn anh ta!"

Sắc mặt Trần Tinh hơi thay đổi: "Bởi vì anh ta nhìn anh, anh liền bắn anh ta?"

"Không có, thoạt đầu tôi cũng chỉ quay đầu nhìn anh ta."

Lục Tân nhớ lại, chậm rãi trả lời: "Trước sau anh ta đã xuất hiện trước mặt tôi ba lần, rõ ràng là tôi đang đi trên đường thẳng, vả lại cũng không nhìn thấy anh ta theo sau hay vượt qua tôi, nhưng anh ta vẫn đột ngột xuất hiện nơi tôi đi qua lần nữa, sau đó nhìn tôi cười, trông có vẻ như đang khiêu khích, bởi vì kiểu khiêu khích này thường thấy trên đường phố của các thành phố vệ tinh, nên tôi cũng không để ý lắm..."

"Tôi chỉ quay lại nhìn anh ta, cho đến khi không nhìn thấy anh ta không cười nữa thôi."

Trần Tinh tưởng tượng ra cảnh tượng đó, sắc mặt có chút kỳ quái, nói: "Sau đó thì sao?"

Lục Tân: "Sau đó tôi bắn."

Vẻ mặt Trần Tinh dường như có chút không kiềm được.

"Tôi bắn là có nguyên do!"

Lục Tân hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: "Tôi nhìn thấy một cái xúc tu giống như dây leo từ phía sau anh ta bò ra..."

"Có lẽ anh ta tưởng rằng tôi không nhìn thấy cái xúc tu này, cho nên rất an tâm, còn ở đó cười!"

"Nhưng khi tôi nhìn thấy cái xúc tu này vươn dài đến trán tôi, thì tôi chắc chắn rằng anh ta có ác ý!"

"Vì vậy, tôi đã nổ súng!"

Trần Tinh nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm.

Rõ ràng phản ứng của Lục Tân là một phản ứng rất bình thường, nhưng không biết tại sao nghe ra thì cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Sau đó thì anh truy đuổi anh ta suốt chặng đường và đuổi đến nơi này?"

Trần Tinh hơi bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi.

Lục Tân gật đầu nói: "Tôi muốn biết tại sao anh ta lại kỳ quái như vậy, cho nên liền đuổi theo."

Anh giơ tay chỉ về hướng bức tường cao rồi nói: "Nhưng tốc độ của anh ta rất nhanh, khác hẳn tôi và Bích Hổ. Có thể thấy anh ta dường như có thể duỗi xúc tu ra một cách kỳ lạ, giống như sợi tơ, móc vào một số thứ khác từ xa, quả thực giống như bay vậy. Ở những nơi có nhiều cao ốc, tôi rất khó đuổi kịp anh ta, mãi cho đến đây, anh ta sắp trèo qua bức tường cao... "

"Vì vậy, tôi quyết định giết anh ta."

"..."

Tuy rằng gặp phải tình huống như vậy, có thể bản thân cũng quyết định như vậy, nhưng khi Trần Tinh nghe Lục Tân nói một câu chắc nịch như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, nói: "Chỉ vì cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, liền muốn giết anh ta? "

"Không phải!"

Lục Tân lắc đầu, thản nhiên nói: "Là bởi vì anh ta xuất hiện bên cạnh Cô nhi viện Mặt Trăng Máu."

Câu trả lời của Lục Tân rất bình tĩnh.

Nhưng Trần Tinh đột nhiên hiểu được điểm chính trong biểu đạt của Lục Tân.

Anh nổi lên ý định giết người đàn ông đó là bởi vì người đàn ông này xuất hiện bên cạnh Cô nhi viện Mặt Trăng Máu, tức là cho dù người đàn ông này nhằm vào Lục Tân thì cũng không gợi lên ý định giết người của anh, mà chỉ là vì anh ta xuất hiện bên cạnh Cô nhi viện Mặt Trăng Máu, có nghĩa là anh ta có thể đe dọa đến Cô nhi viện Mặt Trăng Máu, cho nên Lục Tân mới quyết định giết anh ta không chút do dự.

Cô ta không nói gì ngay mà từ từ suy nghĩ: "Anh được chúng tôi tuyển dụng chưa lâu, xử lý sự việc lây nhiễm tinh thần cũng không nhiều, hơn nữa mỗi lần đều có kết quả tốt đẹp, vì vậy hẳn là không có kết thù hận gì với người khác…"

"Trong cuộc sống trước đây, anh có qua lại với ai khác không?"

Lục Tân suy nghĩ một lát rồi nói: "Không có, tôi vẫn luôn sống trong thành phố vệ tinh."

Chân mày Trần Tinh hơi nhíu lại, như đang nghĩ tới điều gì, nhưng không lập tức nói ra.

"Đối phương đã giấu sẵn xe ở phía bên kia bức tường, chứng tỏ rất có thể là người đến từ bên ngoài tường thành phố!"

Một lúc sau, cô ta mới gật đầu và hạ giọng nói nhỏ: "Đoán chừng người có năng lực ở ngoài thành lại muốn gây chuyện."

Đúng lúc này, đội hỗ trợ ở phía xa chạy tới báo tin: "Tìm thấy rồi, cái đầu bị mất kia!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận