Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1379: Bọn họ chẳng qua chỉ là xâm phạm mà thôi (2)

“Hóa ra người xét xử cũng biết sợ.”

Trước cửa trường tiểu học Trăng Máu, Lục Tân nắm rõ cuộc đời mình, lần đầu tiên thả ác ý của mình ra.

Dù sao những người xét xử này, không phải là ghét nhất những thứ ác ý này sao?

Có điều từ kết quả có thể nhìn thấy được, ban đầu lúc bọn họ thấy được ác ý của anh cũng có phần kích động.

Nhưng khi bọn họ thật sự tiếp xúc với ác ý, biểu hiện lại giống như có chút chênh lệch với trong tưởng tượng.

Có người lúc tiếp xúc với ác ý của mình lập tức tan vỡ.

Có người bắt đầu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.

Có người té quỵ trên đất.

Lực lượng xét xử ở trước mặt ác ý chân chính, căn bản không có chút tác dụng nào.

Giống như con người vĩnh viễn không xét xử được dã thú.

Mà trong suy luận logic của tòa án Ngọ Dạ, cuối cùng chỉ có hai loại.

Một là thông qua nội tâm tự trách của những người khác, khiến cho bọn họ áy náy bị động rồi ô nhiễm.

Một là thông qua lực lượng tinh thần mạnh mẽ, cưỡng ép bị ô nhiễm.

Hôm nay loại logic ô nhiễm đầu tiên khi anh hòa giải với quá khứ, hoàn toàn không có giá trị đối với bản thân anh.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Thừa nhận bản thân mình có ác ý không có gì đáng sợ.

Không phải dưới sự ác ý của bản thân mà không đi tổn thương người khác mới càng trở nên vĩ đại sao?

Dĩ nhiên ác ý cũng có lúc cần thả ra để hóng gió, nếu không bọn họ thật sự không hiểu được tại sao mình lại làm điều ác.

“Ha.”

Lúc suy nghĩ vấn đề này, Lục Tân nhìn về phía xa xa, phía phần cuối của biển người xét xử.

Anh không có hứng thú lớn đối với những người xét xử này, bây giờ anh càng muốn biết người cầm kiếm đang ở đâu.

“Người xét xử không giết hết được.”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, là mẹ. Bà nhẹ nhàng đi tới bên người Lộc Tân, chậm rãi nói: “Hơn nữa người nguy hiểm nhất cũng không phải họ.”

Vừa nói bà vừa ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt trên trời.

Sau khi tòa nhà cũ xuất hiện, cặp mắt trên trời kia đã cách Thanh Cảng càng ngày càng gần.

Trước mắt một cái, cặp mắt dường như đã dán chặt vào Thanh Cảng.

Hình dung đúng hơn là, cặp mắt kia đang tập trung đến những người trong căn nhà cũ, đang chiếu vào bóng dáng những người đó.

Từng chút từng chút một, không bỏ sót chi tiết nhỏ nhất.

Phía sau cặp mắt kia đã mơ hồ lộ ra những bộ phận khác, ví dụ như sống mũi, ví dụ như miệng.

Mà sau khi những bộ phận đó xuất hiện, dường như cũng mơ hồ phác họa hình dáng một người.

Lục Tân

Gương mặt đỏ cũng là hình dáng của Lục Tân.

Là Hắc hoàng hậu.

Mẹ nhẹ nhàng giải thích rõ: “Bà ta đang muốn trộm bí mật của con.”

“Có lẽ sớm đoán được khi mẹ bắt đầu bí mật nổi trên mặt nước, người đầu tiên không nhịn được chính là bà ta.”

“Chắc là kế hoạch chính thức ở Thiên Quốc của bà ta đã đẩy tới đỉnh điểm, cũng đang bố trí rồi.”

“Bà ta đặt gương trên bầu trời Thanh Cảng, vẫn nhìn chằm chằm vào con.”

“Mỗi một lần con thi triển năng lực, bà ta sẽ trộm đi một vài bí mật của con, hôm nay cuối cùng thời điểm mấu chốt nhất cũng đến rồi.”

“Chắc là bà ta rất vui vẻ, nếu như con hoàn toàn thả lực lượng của con ra ngoài, bà ta sẽ đánh cắp tất cả những bí mật.”

“Nhưng nếu như con không hoàn toàn thả hết lực ra, như vậy con không thể bảo vệ được cô bé bị gãy chân không chịu xét xử đó.”

“Cho nên con làm sao bây giờ?”

Lúc mẹ vừa nói những lời này, bà nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay của Lục Tân.

Giây phút này tầm mắt của Lục Tân cũng thay đổi theo đó.

Anh chợt thấy nhiều thứ hơn, thấy được cặp mắt trên bầu trời kia, hoặc là nói thấy được một mặt gương.

Trong gương lại phản chiếu gương mặt của anh.

Nhưng không phải là mặt mũi chân chính của anh, mà là một lực lượng tinh thần nào đó.

Chi tiết càng nhiều, phản xạ của lực lượng tinh thần càng rõ ràng, gương mặt anh xuất hiện một ít biến hóa cũng bị đối phương nắm được.

Nhìn về phía mặt gương kia, nhất là ánh mắt trong gương, trên mặt anh cũng dần dần nở ra một nụ cười lạnh lùng.

“Vù.”

Cùng lúc đó, tấm gương kia cũng phát hiện ra ánh mắt của Lục Tân.

Trước kia, khi tiếp xúc với ánh mắt của anh, nó sẽ giấu đi hình dáng của mình.

Giống như một người lén lút quan sát nhà người khác lúc đối phương phát hiện ra lập tức rời ánh mắt mình đi

Nhưng lần này, giống như đã đến lúc, một chút nó cũng không tránh né, mà mặt gương bỗng lóe lên từng gợn sóng, sau đó gương mặt anh trong gương, hoặc là nói gương mặt rất giống anh ở trong gương, từ từ há miệng ra.

“Rào rào.”

Một giây sau, bỗng nhiên có một con quái vật tinh thần thân hình sưng vù, chui từ trong miệng nó ra.

Đây chỉ là con đầu tiên, theo sau đó là những con quái vật tinh thần đếm không xuể, rơi xuống từ cái miệng kia.

Một con, rồi lại nối tiếp một con, không biết có bao nhiêu.

Một đại quân quái vật tinh thần, số lượng lớn kinh khủng, vây quanh các thành của Thanh Cảng, trong nháy mắt phát động tấn công mãnh liệt.

Cùng lúc khi con quái vật tràn vào thành phố Thanh Cảng, những người xét xử cũng đang tỏ ra sợ hãi, dưới sự giằng xé của bản thân đối với những ác ý tinh thần hỗn loạn méo mó, dần dần xuất hiện sự tuyệt vọng dẫn đến một vài thay đổi.

Ngoài khu đồng hoang của thành phố Thanh Cảng, dường như xuất hiện một bóng dáng cao lớn, giống như là một pho tượng mặc áo giáp, hai tay cầm kiếm chống cự, ánh mắt của pho tượng đang chậm rãi mở ra, con ngươi màu xám tro toát ra ánh sáng đủ để nhìn thấu lòng người.

“Vù vù vù.”

Một bên khác, phía trong đường mòn, xuất hiện từng đoàn kỵ sĩ từ các phương hướng tấn công tới.

Mỗi một người bọn họ đều lái một chiếc xe việt dã đã được cải tạo lại. Trên người mặc áo giáp là một chiếc áo khoác da bẩn thỉu của những người quanh năm lang thang trong vùng hoang dã.

Bọn họ không dám đến gần thành phố Thanh Cảng, không dám đến gần chiến trường tinh thần như vậy, mà dừng lại ở phía xa xa.

“Thí nghiệm điều tra chính thức khởi động.”

Trải qua mấy giây trao đổi ngắn ngủi, sau đó bọn họ đồng loạt ấn một chiếc hộp nhỏ gắn trước xe.

“Cạch.”

Bên trong chiếc hộp, ánh sáng từ từ tản ra, từng chiếc xiềng xích màu đen xuất hiện trước mặt bọn họ.

Những chiếc xích màu đen này như những con mãng xà khổng lồ, xuyên thấu qua không trung, xuyên thấu qua từng tầng tường kính.

Xuất hiện bên trong các thành phố và Thanh Cảng, đánh về phía những người bảo an đang cố gắng duy trì năng lực trật tự.

Cảm nhận được áp lực truyền tới từ bốn phương tám hướng, Lục Tân cũng yên lặng trong chốc lát.

Sau đó anh khẽ lắc đầu một cái, nói: “Đây không phải là xét xử cái gì.”

“Đây chẳng qua chỉ là xâm lược mà thôi.”

“Đối mặt với những con quái vật tinh thần xâm lược như thế, con không cần phải suy tính xem nên làm như thế nào.”

“Giết sạch bọn họ là được rồi, không phải sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận