Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1569: Thủ pháp ma thuật (1)

“Những thứ này đều vô dụng thôi…”

Đối mặt với những thiết bị rút máu làm hóa nghiệm, máy chụp X quang, một số vật phẩm có thể kiểm tra năng lực ký sinh mà Thanh Cảng đã chuẩn bị, thậm chí còn có một số chuyên gia lĩnh vực tinh thần biến dị như phải đối mặt với địch mạnh vậy, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, nhưng lại không có bất cứ một người nào buông lời oán trách đối với Thanh Cảng.

Thế nhưng Lục Tân lại lắc đầu một cái, anh giải thích với bọn họ:

“Những thứ cơ bản nếu như đối chiếu với lần kiểm tra sức khỏe trước đó của tôi thì sẽ không có thay đổi gì quá mức rõ ràng cả.”

“Lần này thứ mà tôi muốn kiểm tra, là một thứ mới mẻ hơn.”

“Vậy ý của cậu là?”

Giáo sư Bạch mới vừa chạy sang từ căn cứ cũng có chút tò mò nhìn Lục Tân, ông ta dò hỏi:

“Ở chỗ này là được rồi.”

Lục Tân quan sát tiêu chuẩn của phòng họp này một lát, sau đó anh khẽ gật nhẹ đầu một cái: “Bây giờ tôi đã có thể bắt đầu chưa?”

“Tất nhiên…”

Vẻ mặt của giáo sư Bạch hơi nghiêm trọng, ông ngồi ngay ngắn thân thể lại.

“Chuyện này…”

Chuyên gia huyền học Viên Cần Cần vốn đang ngồi ở một góc trong phòng không nhịn được mà lên tiếng: “Cậu có muốn thực hiện một vài phương pháp bảo hộ gì đó không?”

Một câu nói mà dành được sự đồng tình của hầu hết những người ở đó.

Kiểm tra năng lực, về mặt bản chất chính là lây nhiễm tinh thần mà.

Cho dù những người có năng lực thường thường đều có thể khống chế được loại lây nhiễm này, thế nhưng cũng phải đề phòng một số trường hợp không mong muốn xảy ra.

Cho nên dưới tình huống người có năng lực tiến hành kiểm tra, theo quy định là phải tiến hành các biện pháp bảo đảm sự an toàn cho những nhân viên làm việc ở đó.

Hơn nữa, người mà hôm nay phải kiểm tra chính là đồng chí Đơn Binh đấy, một người có năng lực…

…vượt qua giới hạn nghiên cứu!

Mọi như cứ như thế này quần áo mỏng manh đứng trước mặt của anh, nhìn anh biểu diễn năng lực, chuyện này so với không mặc gì có khác gì nhau đâu.

“Chuyện này…”

Lục Tân ngược lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn, anh suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Trên lý thuyết thì không cần đâu.”

“Nhưng nếu mọi người đã lo lắng thì cũng có thể mặc vào, hoặc là đi ra bên ngoài quan sát thôi.”

Đám chuyên gia và nhân viên nghiên cứu nghe thấy thế, tất cả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía giáo sư Bạch.

“Tôi cũng không cần.”

Giáo sư Bạch trầm ổn ngồi đó, ông ta nói: “Thế nhưng hiện tại nếu như mọi người muốn mặc quần áo bảo hộ thì cũng có thể đi mặc vào.”

“Từ việc cân nhắc hiệu suất làm việc, tôi đề nghị mọi người phải cố gắng quay trở về đúng giờ, nếu không thể, vậy thì không cần tham gia lần kiểm tra này nữa.”

“Soạt soạt…”

Tất cả mọi người nghe thấy thế thì trố mắt nhìn nhau một giây đồng hồ, sau đó ngay lập tức có không ít người rối rít đừng dậy xông ra bên ngoài phòng làm việc.

Trong hành lang, rất nhanh đã vang lên một trận hỗn loạn.

Có tiếng mặc đồng phục bảo hộ vang lên soạt soạt, có tiếng người ta ý ới hỏi đồng phục bảo hộ ở đâu, còn có tiếng người tranh đồng phục bảo hộ với nhau.

Thế nhưng may là đã được chuẩn bị từ trước nên rất nhanh sau đó đã có mười mấy người thay đồ bảo hộ xong quay trở lại.

Đồng thời, cũng có mấy người lựa chọn đứng ở bên ngoài, quan sát tình hình bên trong thông qua cửa sổ nhỏ.

Ngoài ra, cùng lúc có cũng có mấy người vẫn luôn bình tĩnh ngồi chờ ở trong phòng hội nghị, cũng không có ý định đi thay quần áo bảo hộ.

Trong đó có bao gồm đám người giáo sư Bạch, bộ trưởng Trầm, Trần Tinh…

Ngược lại ngài Tô lại không làm như thế, ông ta ăn mặc như một quả cầu vậy, hơn nữa có đang đợi ở một khu vực khác, quan sát từ tầm xa.

“Cậu định làm đánh giá kiểm tra năng lực như thế nào, có thể nói với chúng tôi trước đã.”

Đợi cho đến khi tất cả mọi người đều đã chuẩn bị xong, mấy chiếc máy đo lường phóng xạ tinh thần tinh vi trên đài cao cũng đã nhắm chuẩn vào Lục Tân, giáo sư Bạch mới đứng dậy, vỗ tay một cái, để cho những người ở đó yên tĩnh lại, sau đó mới nhìn về phía Lục Tân: “Ít nhất thì để cho chúng tôi chuẩn bị trước trong lòng một chút, đỡ đến lúc đấy lại hoảng loạn.”

Lục Tân đang dựa theo những lời ông ta nói suy tư một hồi, sau đó mới có chút chần chừ mà nói: “Chính bản thân tôi cũng rất khó miêu tả.”

“Thế nhưng có lẽ nếu như mọi người nhìn thấy rồi thì sẽ hiểu được thôi.”

Giáo sư Bạch tỉ mỉ suy nghĩ một chút, phát hiện chính bản thân ông ta cũng nghe không hiểu gì cả.

Vì vậy ông ta mang khuôn mặt tỉnh bơ mà xua tay một cái, nói: “Không thành vấn đề, hiện tại hãy bắt đầu thôi!”

“Được.”

Lục Tân vừa nói thế bèn đứng lên, suy nghĩ xem nên bắt đầu từ chỗ nào.

Sau khi anh suy nghĩ một hồi, anh lại ngồi xuống, chẳng qua là có điều chỉnh tư thế một chút, nhìn về phía Oa Oa đang ở ngay trước mặt mình.

Oa Oa đang mở to đôi mắt ngây thơ, ngồi nghiêm chỉnh ở bên cạnh Lục Tân, nghiêm túc nhìn anh, giống như một người xem trung thành vậy.

Chẳng qua khi ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ kia chiếu lên khuôn mặt chim sa cá lặn của cô, lại không khỏi khiến cho người ta phải cảm thán một câu, đây thực sự là một cô gái xinh đẹp đến mức dù chẳng cần phải có bất cứ một biểu cảm hay hành động gì cũng đã có thể khiến cho tâm trạng của người đối diện khá hơn rồi…

Thấy Lục Tân bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía mình, trên khuôn mặt cô mới lộ ra nụ cười vui vẻ.

Nhưng cô cũng vẫn không biết Lục Tân đang định làm gì.

Lục Tân cũng quan sát khuôn mặt của cô một chút, sau đó nhẹ nhàng đưa tay, tháo một chiếc kẹp tóc màu đỏ trên đầu của cô xuống.

Rất bình thường, phổ thông, hơn nữa đây còn là một chiếc kẹp tóc với hình dạng có chút lỗi thời.

Đây là món quà mà lúc đi dạo phố với Oa Oa Lục Tân đã mua cho cô.

Tiểu đội bảo mẫu cũng không có cách nào bảo Oa Oa lúc ra đường đổi một chiếc kẹp tóc khác chứ đừng nói là tháo nó xuống khỏi đầu cô.

Thế nhưng Lục Tân lấy xuống tất nhiên là không giống rồi.

Lục Tân cầm chiếc kẹp tóc này ở trong tay, suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng dùng sức một cái, “cạch” một tiếng, bẻ gãy.

“Hửm?”

Những người xung quanh nhất thời đều cảm thấy có chút bất ngờ, ngơ ngác ngẩn người nhìn Lục Tân.

Anh đang làm cái gì vậy?

Biểu diễn cảnh tượng làm sao bắt nạt một cô bé thích mình sao?

Oa Oa lại càng ngơ ngẩn hơn nữa, bình tĩnh nhìn chiếc kẹp tóc đã bị bẻ thành hai mảnh trong tay Lục Tân, biểu cảm trở nên bi thương tột độ.

Mà Lục Tân nhìn chiếc kẹp tóc trong tay mình, dùng hai tay đậy nó lại, dừng lại trong chốc lát, sau đó lại mở ra.

Chiếc kẹp tóc hoàn hảo không hư hại gì đang nằm ở trong lòng bàn tay anh.

“Gì?”

Tất cả mọi người trong nháy mắt đều vô cùng giật mình, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút mới lạ.

Mới lạ đến mức họ thậm chí còn không thể ý thức được đang xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy thứ trước mắt mới mẻ thú vị mà thôi.

Ngay cả Oa Oa cũng ngay tức khắc có chút kinh ngạc vui vẻ mà nhìn Lục Tân, sau đó di chuyển đầu mình đến gần hơn trước mặt Lục Tân.

Lục Tân kẹp chiếc kẹp tóc lên mái tóc của cô, giống như đúc với trước kia.

Hai viên ngọc trai giả trên chiếc kẹp tóc còn đang tỏa sáng nhẹ nhàng, thậm chí dường như dáng vẻ còn sáng hơn so với trước đó một chút.

“Ma thuật biến đổi này đỉnh thật đấy…”

Có một số người đều trở nên phản ứng chậm, ví dụ như người đi theo bên cạnh Trần Tinh, Mê Tàng vậy, vốn là không đủ tư cách tiến vào trong phòng hội nghị này, thế nhưng tất cả mọi người đều quên mất việc ngăn cản nó đi vào, thậm chí còn có chút vui vẻ mà đung đưa những xúc tua của bản thân, trông như đang vô tay cho Lục Tân vậy.

Chỉ có sắc mặt của giáo sư Bạch là đột nhiên trở nên kinh ngạc, hoài nghi.

Sắc mặt của ông ta hơi khẩn trương, cẩn thận nhìn chăm chú vào Lục Tân, nói: “Còn nữa không?”

Nghe thấy vấn đề của giáo sư Bạch, mới có thêm vài người phản ứng lại, bọn họ bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.

Bẻ gãy kẹp tóc, hai tay che lại, lại đã có thể khiến cho kẹp tóc trở lại như cũ.

Dường như chẳng qua chỉ là một ảo thuật nhỏ đơn giản mà thôi, có thể nhìn thấy rất thường xuyên, thế nhưng… đồng chí Đơn Binh đến đây… là để biểu diễn ảo thuật hay sao?

Nếu như đây không phải là biểu diễn ảo thuật, vậy đây là đang làm gì thế?

Nghĩ như thế, sắc mặt của bọn cũng bắt đầu dần dần trở nên nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận