Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1570: Thủ pháp ma thuật (2)

“Có…”

Lục Tân gật đầu một cái, sau đó vỗ vỗ lên bả vai của Oa Oa.

Lúc này, Oa Oa cũng đang bởi vì trò ảo thuật nhỏ của Lục Tân mà cảm thấy cực kì ngạc nhiên.

Cô vui vẻ lắc lắc đầu, cảm nhận sự tồn tại của kẹp tóc ở trên đầu mình, cùng với sức mạnh tinh thần mơ hồ có chút không giống với chiếc cặp tóc trước kia cũng xuất hiện đồng thời. Ánh mắt cô hiếm khi không dừng lại ở trên người Lục Tân.

Lúc này Lục Tân vỗ vai cô một chút, cô theo bản năng mà quay người, nhìn về phía Lục Tân.

Thế nhưng lần này vừa mới quay đầu, cô lại phát hiện Lục Tân cũng không ở bên tay phải của mình.

Cô hơi ngơ ngẩn, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này, cô lại cảm giác vai trái của mình bị một bàn tay đè lại, cô vội vàng xoay người, đã thấy Lục Tân đang đứng chắn dưới ánh mặt trời.

Anh đang cúi đầu nhìn cô, gật đầu tỏ ý.

Oa Oa trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút ngạc nhiên mừng rỡ, giơ tay lên bắt lấy cổ tay của Lục Tân.

“Soạt…”

Những cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên trong số những nghiên cứu viên ở trong phòng, có một đám người chợt đứng lên.

Thậm chí có một số người có làm ra động tác quá mức kích động, thiếu chút nữa đã ngã xuống.

“Đây là có chuyện gì vậy?”

Vừa rồi sự chú ý của bọn họ mới chỉ hơi phân tán một chút thôi, ví dụ như lúc nhìn thấy Lục Tân vỗ lên vai phải của Oa Oa một cái thì theo bản năng chuyển hướng nhìn biểu cảm của Oa Oa, thế nhưng chỉ trong một cái chớp mắt như thế thôi sự chú ý của bọn họ đã trở lại, thế nhưng lúc ấy thì đã thấy Lục Tân bất thình lình xuất hiện ở bên trái của Oa Oa.

Không hề di chuyển, cứ như thế mà bất thình lình xuất hiện ở bên trái của cô.

Chuyện này làm như thế nào vậy?

Mà hơn nữa chính là, có người còn nghĩ sâu xa hơn một chút.

Nếu như những người bình thường như bọn họ đây thì còn có thể nói là hoa mắt gặp ảo giác mà thôi, thế nhưng Oa Oa thì lại nhất định là không.

Năng lực của Oa Oa quyết định sự nhạy cảm của cô đối với sức mạnh tinh thần, không ai có thể sử dụng chiêu trò tiểu xảo này mà lừa gạt qua mắt cô được.

Thế nhưng nhìn phản ứng của cô, lại rõ ràng là đã bị lừa.

Nói cách khác, ở trong phản ứng của cô ấy, Lục Tân cũng là đang ở bên phải của cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở phía bên trái.

Chuyện này không hợp lý chút nào…

Đang lúc có vô số những nghi vấn trào dâng trong lòng bọn họ, đang muốn cất lời hỏi thăm thế nhưng trong lúc nhất thời khi mà bọn họ còn chưa có manh mối gì thì Lục Tân đã khoát tay với bọn họ một cái, thấp giọng lên tiếng: “Trừ những thứ này ra, còn có một loại năng lực khác, mọi người có thể nhìn một chút…”

Dưới ánh mắt chần chừ của mọi người, Lục Tân nhìn về phía bên cạnh Trần Tinh.

Mê Tàng.

Mê Tàng đang kinh ngạc vẫy vẫy xúc tua của bản thân, vỗ tay cho màn biểu diễn của Lục Tân.

Theo nhưng bình thường thì người bị ngó lơ thường là nó, hiện tại thấy Lục Tân nhìn thấy mình, nó lại bỗng nhiên thấy ngẩn ngơ.

Sau đó hai bắp chân nó như nhũn ra, muốn chạy trốn.

“Mày lại đây một chút.”

Thế nhưng vào lúc này, Lục Tân lại nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý với nó một cái.

Vì vậy nó không còn dám chạy trốn nữa, nó tựa như cầu cứu mà nhìn Trần Tinh một cái, chỉ thấy Trần Tinh không có ý định ngăn cản, thậm chí còn có vẻ như đến lúc này mới nhớ ra mình có người trợ lý này vậy, nó không kiềm được mà cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nó bước lên một bước, từ từ đi về phía Lục Tân.

Theo việc nó ngày càng đến gần Lục Tân, thân hình nhỏ nhỏ của nó cũng dần trở nên rõ ràng hơn, rơi vào trong mắt của đám người chuyên gia và nghiên cứu viên trong phòng.

“Hửm?”

“Đây là ai vậy?”

“A đúng rồi, đây là thư ký của Đại tá mà…”

“Thứ này đi vào trong phòng từ bao giờ vậy?”

Trong sự kinh ngạc thảo luận của mọi người, thẩn thể của Mê Tàng khẽ run lên, nó có một loại xúc động muốn bỏ trốn.

Nó thường xuyên bị người khác coi thường, lại không thích bị mọi người bỏ bẵng đi, thế nhưng khi thực sự có ánh mắt tập trung trên người nó lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Bởi vì nó vốn dĩ vẫn mang dáng vẻ của một quái vật nhỏ chưa trưởng thành, ngay cả mặt nó còn chưa có.

Lúc người khác nhìn về phía nó, theo bản năng nó chỉ muốn nhanh nhanh chạy trốn mà thôi.

Mà nhìn nó run rẩy như thế, Lục Tân lại đang quan sát nó thật kỹ.

Quái vật nhỏ Mê Tàng này, nhìn qua quả thực giống như một con quái vật tí hon.

Cánh tay của nó giống như những xúc tu, hai chân của nó cũng không được bình thường cho lắm, ngắn ngủn di chuyển, trên đầu không có mặt, mà vị trí ở đằng sau đầu, lại có một chiếc miệng lớn phát triển ở đó, lỗ tai thì đúng là đã mọc ở đúng vị trí, còn lỗ mũi của nó thì lại xuất hiện ở vị trí dưới cổ.

Còn về đôi mắt của nó thì lại xuất hiện ở những chiếc xúc tua đang đung đưa, phân bố thật đều.

Vì vậy ở trong lòng Lục Tân làm một bản phác thảo sơ qua, sau đó anh nhẹ nhàng đưa tay, đặt ở trên chiếc đầu nhỏ của Mê Tàng.

Trong lúc nhất thời, thân thể của Mê Tàng bỗng nhiên xuất hiện một trận run rẩy kì dị.

Tựa như là toàn bộ làn da của nó cũng dần trở nên mơ hồ, đợi đến khi một lần nữa bị người ta nhìn thấy rõ, bỗng nhiên có một trận tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Chỉ thấy chiếc miệng đang há kia đã xuất hiện ở trên mặt của Mê Tàng.

Lỗ mũi của nó nằm ở ngay phía trên miệng.

Lỗ tai thì vẫn ở chỗ cũ, thế nhưng đôi mắt… Đôi mắt của nó vẫn xuất hiện ở trên những xúc tu.

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt như thế thôi, nó lại trở nên càng giống con người.

Mặc dù , dáng vẻ nhỏ bé của nó vẫn rất là khó nhìn.

“Ôi ôi ôi…”

Những người đang đứng ở chỗ này đồng thời phát ra những tiếng hô khẽ kinh ngạc.

Mà càng là những người nhìn ra được nguyên lý từ những sự thay đổi tưởng chừng đơn giản này thì càng kinh ngạc, họ lần lượt đứng lên, vươn vai nhìn Mê Tàng lúc này có vẻ giống người hơn một chút, hai mắt trợn tròn, hận không thể dán luôn đôi mắt của mình lên người nó để nhìn.

Mà Mê Tàng bên này hơi giương mắt lên nhìn xúc tua của mình, nó mượn những đôi mắt trên đó đi nhìn dáng vẻ của bản thân.

Dần dần nó cũng ngày càng kích động, khó tin mà đánh giá trên dưới bản thân của mình một vòng, các xúc tua không ngừng run rẩy động đậy.

Khi cuối cùng nó cũng ý thức được dáng vẻ của bản thân quả thực đã thay đổi, cuối cùng cùng cũng đã có thể ăn cơm giống như người bình thường rồi.

Nó bỗng nhiên òa một tiếng khóc lớn lên, hai chiếc xúc tua ôm lấy chân của Lục Tân, kích động đến mức tất cả con mắt của nó cũng đều rơi lệ.

“Quá tốt rồi quá tốt rồi…”

Lục Tân sờ đầu nó an ủi…

Màn biểu diễn cuối cùng này, coi như là thứ mà anh nắm chắc nhất trong ngày hôm nay.

Thế nhưng từ kết quả cuối cùng mà nói, lần kiểm tra này coi như là thành công rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận