Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1424: Phỏng vấn bà Lục (1)

Ngày thứ hai tỉnh dậy, đã bắt đầu một ngày mới.

Điều vô nghĩa này chính là quà tặng lớn nhất mà cuộc sống dành tặng cho mọi người.

Một ngày mới nghe thì luôn tràn đầy hy vọng.

Ngày hôm qua, dưới sự bầu bạn của Oa Oa. Lục Tân đã quay lại ngôi nhà của mình.

Anh không biết lúc đó Oa Oa nhớ ra cái gì, có lẽ cũng bởi vì cô ấy vẫn luôn là bộ dạng vui vẻ không nói lời nào, nhưng mà loại bầu bạn im lặng kiểu đó, trùng hợp là kiểu mà lục Tân thích nhất. Vì vậy khi anh trở lại dưới căn nhà cũ, cực kỳ chân thành nói cảm ơn với Oa Oa, sau đó thấy dáng vẻ quyến luyến không muốn đi của cô ấy, do dự một hồi lâu mới hỏi Oa Oa có muốn lên lầu ngồi một chút hay không?

Nghe thấy vậy Oa Oa lập tức xách váy đi lên lầu, không hề có chút khách khí nào.

Lúc ấy Lục Tân cũng kinh ngạc. Bình thường không nhìn ra, hóa ra Oa Oa còn can đảm hơn cả Bích Hổ.

May mà lúc này, xe của tiểu đội bảo mẫu vừa kịp chạy tới, dùng thủ đoạn ngang ngạnh để bắt công chúa Oa Oa lên xe.

Hừ!

Đồ nhà giàu chết tiệt!

Ngày thứ hai lục Tân ngủ đến tận tám giờ mới rời khỏi giường.

Anh hít một hơi thật sâu, tâm trạng vui sướng, mặc bộ quần áo ngủ, đeo băng đô đứng trên ban công rửa mặt.

Vừa đánh răng vừa nghĩ xem hôm nay nên làm gì.

Bình thường mỗi một lần anh thực hiện xong một nhiệm vụ, anh cũng phải suy nghĩ xem phải làm gì. Bởi vì sau mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ, tổ trưởng Trần Tinh sẽ luôn cho anh ba ngày nghỉ, thời gian dài như vậy thật sự rất khó nghĩ.

Suốt ba ngày.

Trong ba ngày không có công việc, điều này khiến người khác khó chịu nhiều như thế nào?

Có điều, lần này không giống như những lần trước, không có ba ngày nghỉ theo thông lệ, một ngày cũng không có

Hàn Băng như đang canh đồng hồ mới chín giờ đã gọi điện đến cho anh: “Đơn Binh, có thời gian rảnh không?”

“Sao?”

Lục Tân vội vàng phun một miếng bọt kem đánh răng trong miệng ra ngoài, nói: “Cũng được, không có nhiều việc lắm. Có chuyện gì vậy?”

“Có vài chuyện tôi cần nói với anh.”

Giọng nói của Hàn Băng có chút buông lỏng, cười cười: “Chuyện thứ nhất là liên quan tới cung điện tinh thần, Thanh Cảng của chúng ta đã đưa ra được kết quả rồi.”

“Cái quái gì thế?”

Lục Tân không thể không thấy bất ngờ. Rõ ràng nửa đêm hôm qua anh mới giao cho Thanh Cảng.

Mà bây giờ mới chưa tới tám giờ, hiệu suất của Thanh Cảng cao như vậy sao?

Lục Tân vội vàng súc miệng, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Kết quả gì?”

“Kết quả chính là…”

Hàn Băng ở đầu dây bên kia dừng lại một chút, nói tiếp: “Vật này khẳng định không phải thứ đồ mà Thanh Cảng chúng ta có thể nghiên cứu được.”

Lục Tân ngu đi một lúc mới lấy lại được phản ứng rõ ràng: “Đây chính là kết quả của mọi người sao?”

“Đúng vậy.”

Hàn Băng thành thực trả lời: “Đây là lần đầu tiên những nghiên cứu viên của bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng có ý kiến thống nhất như vậy, thậm chí còn chưa kịp cãi nhau đã xác định được, cung điện tinh thần mà người cầm kiếm để lại ở một mức độ quá cao, cũng quá mức khó hiểu. Đối với những kinh nghiệm và tài nghệ của nghiên cứu viên Thanh Cảng hiện nay, không có cách nào để nghiên cứu được đồ vật được tạo trên tinh thần phức tạp như vậy. Huống chi thứ đồ chơi này còn rất nguy hiểm, chưa biết có thể phát nổ bất cứ nào hay không.”

Gương mặt của lục Tân cũng trở nên kỳ lạ, không thể làm gì khác hơn, không biết nói gì bây giờ.

“Đây cũng chính là nguyên nhân tôi gọi điện cho anh, Đơn Binh.”

Trong giọng nói của Hàn Băng xuất hiện nụ cười nhu hòa, nói tiếp: “Thanh Cảng chúng ta không có cách nào để một mình nghiên cứu cung điện tinh thần này, cho nên chúng tôi chỉ có thể từ bỏ, triệu tập những nghiên cứu viên và chuyên gia của những thành phố khác, thậm chí là vài phòng thí nghiệm độc lập cùng với những nghiên cứu viên của Trung tâm thành phố cũng tham dự vào hạng mục này. Đám người giáo sư Bạch muốn hỏi ý kiến của anh trước.”

“Nhiều người như vậy sao?”

Lục Tân nhíu mày một cái, cảm giác bản thân mình không có lý do gì để ngăn cản, nhưng dường như lại không muốn đáp ứng một cách thuận lợi như vậy.

Anh chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, nói: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút hơi đường đột.”

Dường như Hàn Băng cũng không bất ngờ với thái độ của Lục Tân, cười nói: “Đối với chuyện này, tôi có một đề nghị.”

Lục Tân gật đầu tiếp hỏi lại: “Đề nghị gì?”

Nụ cười của Hàn Băng gần trở nên gian xảo, nói: “Đây chính là cung điện tinh thần của một người cuối cùng, là những tài liệu nghiên cứu chưa bao giờ thấy được. Nếu cứ như vậy chia sẻ cho những người khác, cho dù là đối với Thanh Cảng, hay là đối với Đơn Binh anh, nghĩ kiểu gì cũng có cảm giác thua thiệt.”

Đúng, đúng, đúng chính là loại cảm giác này.

Trong lòng Lục Tân suy nghĩ, những lời này của Hàn Băng như chạm đến trái tim anh vậy.

Sau đó, nghe thấy Hàn Băng ở bên kia điện thoại nói tiếp: “Cho nên chúng tôi thương lượng, đã đưa ra được một cách.”

Lục Tân vội nói: “Cách gì?”

“Thu vé vào cửa.”

Hàn Băng nói tiếp: “Vẫn công khai, nhưng không phải ai muốn đến thì có thể đến. Nếu muốn gia nhập nghiên cứu sẽ phải trả tiền.”

“Hả?”

Lục Tân hoàn toàn giật mình.

Không phải cảm giác khiếp sợ, mà là cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ.

“Đúng vậy!”

Hàn Băng vẫn giữ nguyên nụ cười: “Đối với loại tài liệu nghiên cứu ở mức độ này, với năng lực của Thanh Cảng, chúng ta nghiên cứu không ra, cũng không được cất giấu được, cho nên chúng ta có thể lợi dụng điều này, không trực tiếp mở cửa hoan nghênh mọi người tới. Dĩ nhiên trước khi ra nhập nghiên cứu, nhất định cần phải điều tra tư chất và tài nghệ của bọn họ, sau khi tham gia điều tra tư chất xong, hơn nữa còn phải thu bọn họ một khoản chi phí bắt buộc, mới có thể tiến vào nghiên cứu.”

“Sau khi bọn họ nộp tiền xong, gia nhập nghiên cứu, cũng phải nghe theo tất cả những chỉ thị và phân chia của Thanh Cảng chúng ta

“Thành quả cuối cùng nghiên cứu ra được, cũng phải là Thanh Cảng của chúng ta nắm được đầu tiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận