Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 91: Người bị ô nhiễm nghiêm trọng

Trong biệt thự rất rộng rãi, cũng rất yên tĩnh, nhìn không giống như có người ở lâu.

Chỉ là, bất kể là mặt đất đá cẩm thạch hay là phù điêu trên vách tường, thậm chí là cửa sổ sát đất trước dương cầm, đều được lau sạch không nhuốm bụi trần. Đã quen với bóng tối và chật chội trong căn nhà cũ, Lục Tân ngồi trong biệt thự như thế này thậm chí còn có một chút mất tự nhiên.

Sau khi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, người đàn ông trông như quản gia kia bưng trà và một đĩa hoa quả bánh ngọt lên cho Lục Tân cùng và quản lý Lưu mập mạp, sau đó liền lặng lẽ lui xuống. Thừa dịp thời gian này, Lục Tân liền lấy hợp đồng mà quản lý Lưu mập mạp cho mình ngày hôm qua, đồng thời đã nghiêm túc nhìn qua, thậm chí còn xin Hàn Băng xác nhận giúp là không có vấn đề gì, còn anh thì giữ lại một bản ra ký.

"Nhất định phải chữa khỏi hoàn toàn mới có thể cho tôi mười vạn thù lao đó sao?"

Lúc đưa hợp đồng qua, Lục Tân còn xác nhận một câu.

"Đúng vậy."

Quản lý Lưu mập mạp cười nói: "Đây cũng giống như xem bệnh cho người ta, người bệnh cũng nên bình phục thì mới tính là kết thúc, không phải sao?"

Lục Tân nhẹ gật đầu, đáp: "Vào một vài thời điểm, cho dù là lạc quan thì trạng thái tinh thần của ông cũng cần nghỉ ngơi."

Quản lý Lưu mập mạp khẽ giật mình, vội vã cười nói: "Yên tâm, những thứ này chúng tôi sẽ cân nhắc!"

Lúc này Lục Tân mới yên tâm, trả lời: "Người muốn cho tôi xem ở đâu?"

Cũng vào lúc anh hỏi lời này, chợt nghe sau một cánh cửa bên cạnh phòng khách vang lên tiếng bánh xe nhấp nhô trên nền đất bóng loáng. Lập tức cánh cửa phòng kia được mở ra, có ba bốn nhân viên công tác mặc áo khoác trắng, đẩy một cái hòm sắt cao chừng hai mét đi đến, cái hòm kia được niêm phong vô cùng chặt chẽ, thỉnh thoảng ở bên trong còn truyền đến tiếng va chạm và tiếng gõ điên cuồng.

Còn mơ hồ có tiếng gào thét phẫn nộ đau khổ giống như dã thú bị thương.

"Cô bé ở đây!"

Sau cái hòm có một cụ già chống cây gây ba-ton cũng đi ra theo, ông ta mặc âu phục thẳng tắp, đầu tóc không hề có một chút hỗn loạn nào.

Chỉ là ánh mắt lại có vẻ hơi mệt mỏi, lúc đi đường một chân có vẻ hơi yếu.

"Quá trình trị liệu cụ thể tôi sẽ không tham dự, hai người cứ trò chuyện."

Người đàn ông mập mạp đứng lên, cười cười với ông cụ kia, lại ra hiệu với Lục Tân, sau đó đeo túi đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, nhân viên công tác đẩy hòm sắt vào cũng cùng đi ra ngoài.

Rất nhanh, trong phòng khách trống rỗng chỉ còn lại Lục Tân và ông cụ chống gậy ba-ton kia, cùng với tiếng va đập phát ra từ hòm sắt.

"Mời ngồi!"

Cụ già chống ba-ton ngồi lên ghế sofa, sau khi mời Lục Tân ngồi xuống thì khe khẽ thở dài, rồi nhìn thoáng qua hòm sắt, bảo rằng: "Trong này là con gái của tôi, con bé tên là Tiêu Tiêu, năm nay vừa vặn mới hai mươi mốt tuổi, năm ngoái con bé vừa mới tốt nghiệp đại học kiểu mới theo chủ thành Thanh Cảng, nó học nghệ thuật nghiên cứu và bảo tồn thời đại trước, ngay cả thầy giáo của nó cũng đều thường xuyên tán thưởng nàng rằng nó rất có thiên phú trong mặt này..."

"Thậm chí con bé còn mới đính hôn vào ba tháng trước, tình cảm với đối phương cũng rất tốt..."

"Ai dà, nhưng chẳng ai ngờ được, đúng vào lúc này đột nhiên nó lại... Lại điên rồi..."

"Bất kể là bác sĩ nào cũng đều không tìm ra nguyên nhân cụ thể, cho nên, tôi cũng chỉ có thể nghi ngờ là nó bị lây ô nhiễm..."

Lục Tân nghĩ nghĩ, lại trả lời: "Vậy sao ông lại muốn tìm tôi, trong mảng này tôi cũng không phải... Chuyên nghiệp lắm."

"Tôi đã đi tìm không ít người!"

Ông cụ thấp giọng thở dài, trả lời: "Tôi vận dụng mối quan hệ của chính mình, xin một vài chuyên gia sang đây xem, mặc dù mọi người cũng hoài nghi con bé bị ô nhiễm, nhưng không kiểm tra được có bất cứ lực lượng tinh thần dị thường gì dị lưu lại, hơn nữa, bình thường chúng tôi đều ở chủ thành, về mặt loại bỏ và xử lý ô nhiễm tinh thần cũng đều tương đối nghiêm khắc, theo lý thuyết, con bé chẳng hề tiếp xúc với nguồn ô nhiễm..."

"Vậy..."

Lục Tân hơi nhíu mày, đáp: "Có thể nào cô ấy điên thật rồi không?"

"Không đâu!"

Sắc mặt của ông cụ bỗng nhiên trở nên nghiêm túc một chút, trả lời: "Tôi tin tưởng tuyệt đối sẽ không, gia tộc bọn tôi không có lịch sử bệnh di truyền, hơn nữa nếu như nó điên rồi cũng chỉ có thể là nhận lấy kích thích mãnh liệt, thế nhưng tôi đã điều tra những chuyện nó đã trải qua trước đó, cũng không có phát hiện biến cố gì lớn, dù nói từ góc độ nào, chẳng biết tại sao con bé lại thành ra như bây giờ!"

Rõ ràng thái độ đối với anh có một chút kiêng kỵ, Lục Tân cũng không thể nói gì nữa.

"Anh đơn binh, xin hãy hiểu cho."

Lúc này, ngài Hứa kia thở dài, bảo rằng: "Tôi năm nay đã bảy mươi tuổi rồi, người nhà trước kia đều đã chết trong biến cố ba mươi năm trước, còn con bé là đứa con gái tôi có được một lần nữa vào lúc năm mươi tuổi, tôi cho rằng đây là Thượng Đế đã ban ân cho tôi, cho nên, bằng mọi giá tôi phải cứu được nó, bằng không mà nói... Tôi không biết sống còn có ý nghĩa gì nữa."

"Chỉ một đứa con gái như vậy chỉ cho mười vạn..."

Lục Tân phỉ nhổ thầm một câu trong lòng: "Chỉ là một phần năm của căn biệt thự này..."

Có điều anh cũng đã ngẫm lại, dù sao hợp đồng cũng đã ký rồi.

Nhìn vẻ mặt của ngài Hứa này, quả thật là ông ta rất quan tâm cô gái.

Nhưng cũng bởi vậy anh mới có chút hiếu kỳ, trả lời: "Ông quan tâm cô ấy như vậy, lại thấy cô ấy đã nghiêm trọng vậy rồi mà còn không giao cho sở nghiên cứu ô nhiễm đặc biệt sao?"

"Chuyện này..."

Ngài Hứa có hơi chần chừ, bỗng nhiên một chút mới hồi trả lời: "Có lẽ anh đơn binh không biết, thật ra ở bên kia chủ thành đã có rất nhiều người cũng đã biết được sự tồn tại của nguồn ô nhiễm đặc biệt, hơn nữa đối với biểu hiện này... Rất quan tâm, nếu như chuyện Tiêu Tiêu bị ô nhiễm bị truyền ra ngoài, dù cho nó thật sự được chữa khỏi, cũng có khả năng sẽ bị nhiều người xa lánh, như vậy, có lẽ..."

"… Có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của con bé!"

"Vậy đối với nó mà nói, sẽ là một kết quả còn nghiêm trọng hơn cả cái chết nữa."

"Mà đây cũng là nguyên nhân mà tôi chỉ bí mật tìm người đến xem chớ không phải giao nó cho sở nghiên cứu. Mặc dù tôi không có trực tiếp thông qua chính thức, nhưng tôi vẫn dùng sức cố gắng lớn nhất của mình để tìm được rất nhiều người chuyên nghiệp chẩn bệnh, bây giờ tôi hy vọng chính là bí mật chữa khỏi cho Tiêu Tiêu từ những nhân viên chuyên nghiệp như các cậu, đồng thời... Sau khi chữa khỏi cho nó, hãy tiếp tục giữ kín bí mật chuyện này!"

Hỏi rõ những vấn đề này, Lục Tân chậm rãi nhẹ gật đầu.

Sau đó, cuối cùng anh cũng nghiêm túc nhìn sang cái hòm sắt, hơi trầm ngâm bảo rằng: "Vậy trước tiên để tôi xem một chút đi!"

Ngài Hứa thở ra một hơi dài, gật đầu một cái, sau đó chống cây gậy ba-ton đứng dậy, từ từ đi tới trước hòm sắt, lấy chìa khoá từ trong túi ra mở ổ khoá trên cái hòm, sau đó lúc kéo cái nắp hòm kia ra, ông ta theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

"Kẹt kẹt..."

Nắp hòm mượn quán tính bắn ra phía ngoài.

Có thể nhìn thấy tất cả trong hòm đều được may bằng một lớp lót đặc biệt, giống như là sợ người bên trong làm mình bị thương vậy.

Nhưng lúc đưa ánh mắt nhìn vào phía trong, Lục Tân vẫn không khỏi nao nao.

Chỉ thấy, cái trong cái hòm được khoá lại này chính là một cô gái còn trẻ tuổi, trên người cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngủ, tóc tán loạn, trên người có mấy chỗ bị thương, có vài chỗ đã được băng bó, vài chỗ cứ để như thế mà chẳng quan tâm. Mặc dù lúc này cả người cô ấy đều có vẻ rất chật vật, ánh mắt một mảnh đỏ như máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được dáng vẻ của cô ấy vô cùng xinh đẹp, giống như là ngôi sao lớn trên ti vi vậy.

Mà ở chỗ và hai tay hai chân cô ấy đều bị trói buộc thật chặt, cố định cô ấy lại trong hòm.

Thậm chí miệng bên trong còn được cắn một que nhựa trong miệng.

Nhưng dưới loại tình huống này, cô ấy vẫn dùng sức giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng gào thét như dã thú.

Vừa rồi tiếng va đập kịch liệt trong hòm là cô ấy dùng cái đầu - thứ duy nhất có thể cử động được để nện vào trong hòm.

Lục Tân không khỏi nhíu mày, trả lời: "Triệu chứng điên của cô ấy là gì?"

Giọng điệu của ngài Hứa có vẻ hơi chua xót, dùng sức xoa mặt một cái, mới nói khẽ: "Giao phối!"

Lục Tân rõ ràng sửng sốt một chút.

Còn ngài Hứa thì đã có vẻ mỏi mệt khác thường: "Giống như động vật vậy, điên cuồng giao phối, cùng với bất cứ ai, hoặc là..."

Rõ ràng là ông ta chẳng thể nói nên lời nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận