Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1339: Đây chính là nội hạch tinh thần (1)

Nội hạch tinh thần…

Khái niệm của thứ này, Lục Tân đã sớm biết, thậm chí anh còn cảm cảm thấy cũng không có chỗ nào mới mẻ cả.

Cho nên anh thật sự không rõ, mẹ anh làm sao lại tự dưng nổi lên suy nghĩ muốn một mình đưa anh đi xem thứ đó, mẹ anh sẽ biểu diễn thứ đó như thế nào cho anh xem đây.

Thuận theo khuỷu tay mẹ đưa theo, bọn họ sóng vai đi ra khỏi tòa nhà cũ, lúc này Mặt Trăng Đỏ đang vẽ lên một vòng tròn thật lớn ở trên bầu trời.

Là độ lớn xưa nay chưa từng có, giống như đã rơi xuống đỉnh tòa nhà vậy.

Lục Tân thậm chí còn có thể cảm nhận được ánh sáng ẩn chứa hơi thở lạnh lẽo từ Mặt Trăng Đỏ kia, cũng bị màu đỏ sẫm kia mê hoặc đến đỏ sẫm đôi mắt.

Anh theo bản năng mà nâng một tay lên che mặt, sau đó mới bỗng nhiên phản ứng lại kịp.

Hôm nay là sơ tam, ánh trăng không nên tròn vành vạnh đến như vậy, dựa theo khoảng cách giữa mặt trăng và trái đất, vầng trăng kia cũng không nên gần đến như thế này.

- Giải thích "Sơ tam" là Thượng tuần sơ Tam dữ sơ Thất, đầu tháng ngày mùng 3, ngày mùng 7, trung tuần Thập tam Thập bát dương là giữa tháng, vào ngày 13, ngày 18, hạ tuần Chấp nhị dữ Chấp thất, là vào cuối tháng ngày 22, ngày 27, đó là những ngày được cho là xuất hành hoặc khởi sự đều vất vả, không được việc. Hết giải thích.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, anh kinh ngạc mà hạ tay mình xuống, sau đó anh đã nhìn thấy, trước tòa nhà cũ kia, nhộn nhịp những người là người.

Nói tất cả đều là người, cũng không chính xác, phải nói, là vô số người.

Không thể tính đếm!

Này thật là một số lượng người mà chỉ có thể dùng từ vô hạn mới có thể hình dung rõ được.

Từng bóng người dính lấy nhau, đứng thành một đám trước mặt của Lục Tân và mẹ anh.

Dáng vẻ của đám người này giống nhau như đúc, thật giống như là mấy trăm, mấy ngàn bào thai, xếp thành hàng thẳng tắp.

Giống như một con rết khổng lồ, kéo dài từ nơi xa đến đây.

Nhưng nếu như cẩn thận quan sát lại, thì sẽ phát hiện thật ra đám người này là từng cá nhân riêng biệt.

Bọn họ mặc quần áo giống nhau, dáng vẻ dài ngắn cũng giống nhau, đến nét biến hóa trong biểu cảm trên khuôn mặt cũng giống nhau như cũ.

Thế nhưng trong không gian mà anh nhìn thấy trước mắt đây, có rất nhiều đội ngũ riêng lẻ.

Mỗi một đội ngũ đều là những cá nhân xếp thành hàng, vô số bản thân người đó xếp thành một con rồng thật dài, lang thang ở khắp mọi nơi trong thành phố này, đan xen vào trong nhau, dây dưa, giống như là những dòng kẻ vắt chéo vào nhau, sau đó lại chạy về những phương hướng không giống nhau…

Có những người vẫn luôn dây dưa vào nhau, cũng có những người nhìn xu hướng như sắp va vào nhau đến nơi…

Cũng có những người gắn bó keo sơn, nhưng trong khoảnh khắc tách rời, lại lập tức đi xa, không còn một chút khả năng gặp lại nào cả.

Cũng có một số người, rõ ràng là không thuộc một đội ngũ nào cả, thế nhưng lại đóng giữ ở một khu vực trọng yếu, có phân nhánh rõ ràng.

Lục Tân không cách nào hình dung được cảnh tượng đang xuất hiện trước đôi mắt của bản thân anh.

Nếu như phải miễn cưỡng hình dung một chút, vậy đây chính là một cái camera có chức năng lùi thời gian, quay chụp ra một đám người trong những thời điểm không giống nhau, nhưng lại chạm phải nhau ở một khoảnh khắc nào đó…

Những người được chồng chéo chạm phải nhau trong khoảnh khắc ấy sẽ lại được bỏ vào một khung cảnh.

Hỗn loạn, quái dị, thế nhưng dường như lại ẩn chứa một quy luật nào đó cực kỳ rõ ràng, trật tự.

Lục Tân nhìn thật lâu, không khỏi nâng cánh tay lên, xoa nhẹ hai mắt của mình một chút.

“Không quen sao?”

Mẹ anh dừng bước chân lại, cười nhìn về phía Lục Tân.

Lục Tân gật gật đầu, trong miệng lưỡi mang theo sự tò mò: “Đây là cái gì?”

“Là người.”

Mẹ anh nhẹ giọng giải thích: “Ở những khoảng thời gian không giống nhau, với những lựa chọn khác nhau, có lẽ con cũng có thể hiểu đó là, cuộc đời.”

Lục Tân cái hiểu cái không, nhưng vẫn rất phối hợp mà gật đầu.

“Đi thôi!”

Mẹ anh và Lục Tân chậm rãi du tẩu ở trong thành phố tràn ngập những điều cực kỳ quỷ dị này, bước chân mềm nhẹ, như là đang bước chậm.

Có đôi khi đi xuyên qua những kẽ hở, cũng có đôi khi đi qua đội ngũ của những người này.

Trong tầm nghe và tầm nhìn của Lục Tân cũng sinh ra rất nhiều thứ kỳ quái.

Mỗi khi xuyên qua một đội ngũ nào đó, anh sẽ đều nhìn thấy và cảm nhận được những hình ảnh và cảm xúc không giống nhau.

Mỗi khi chạm phải một người nào đó, đều sẽ cảm thấy sự sung sướng hay khổ đau trong phút chốc, cảm nhận và thấu hiểu, còn có tầng tầng lớp lớp những ảo giác.

Thế nhưng tất cả đều rất ngắn, ngắn đến mức anh còn chưa kịp cảm nhận dư vị, thì đã biến mất.

Thứ này không phải ô nhiễm, mà là bản thân đang đón nhận lấy chăng.

Thật giống như những giọt nước mưa đang phiêu động ở trong không trung rất bình thường, chính tốc độ di chuyển cao độ của mình khiến cho bản thân đâm phải những giọt nước ấy.

Nhưng như này được xem như là đã bị nước xối cho ướt đẫm rồi hay là vẫn đang ở khoảnh khắc chạm vào giọt mưa kia?

Mẹ anh giống như là đang đi dạo phố vậy, đi ở trong đám người, cũng bắt bẻ mà nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, như là đang mua thứ gì đó.

Lục Tân cũng không dám hỏi nhiều, tuy rằng sự nghi hoặc trong lòng anh đã tích góp lên rất nhiều.

Không biết đã trôi qua bao lâu, mẹ anh cuối cùng cũng nhìn thấy một thứ xem như không tồi đập vào mắt.

Nhẹ nhàng dừng lại ở trước một chiếc xe hơi kém phần trang trọng, không mấy nổi bật đỗ ở phía xa, nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ trên xe, trong tay còn xách theo bao lớn bao nhỏ quà tặng sang quý, xếp vào đội ngũ vô hạn kia, đi về hướng tòa biệt thự ở phía trước.

“Tìm được rồi, cứ chọn gã đi!”

Mẹ anh cười cười, nhìn về phía Lục Tân, dường như là đang dò hỏi anh rằng mắt nhìn của bản thân thế nào hả.

“Người này…"

Lục Tân đánh giá người đàn ông này.

Người có dáng vẻ, hình tượng như thế này ở Thanh Cảng có rất nhiều, anh không thể tìm ra điểm khác biệt nào cả.

“Con có thể nhìn kỹ hơn một chút…”

Mẹ anh mỉm cười, sau đó quay về phía người kia, sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên một cái.

“Xôn xao…”

Giống như là thanh ấm của vô số cuốn phim nhựa, bỗng nhiên bị đẩy nhanh tốc độ truyền phát hình ảnh vậy, “đội ngũ” của người đàn ông này nhanh chóng di chuyển.

Vô số gã ta bắt đầu không ngừng xuất hiện lên ở trước mặt của Lục Tân, cũng giống như những cảnh tua chậm của phim điện ảnh vậy, cấu thành những động tác liên tục.

Lục Tân nhìn thấy được mỗi một cảnh tượng bên trong cuộc đời của gã ta.

Anh nhìn thấy người đàn ông này, cầm theo một túi quà tặng sang quý bước vào bên trong tòa biệt thự kia, nói những lời hay ho với một người đàn ông khác có dáng vẻ tương đối cao quý, cười nịnh nọt, tán thưởng cách lãnh đạo của người đàn ông đó, thể hiện khát vọng nóng bỏng muốn đi theo người đó để học tập của bản thân, sau đó không chỉ chủ động cầm lấy cây chổi đi quét tước vệ sinh, còn tự mình đi vào trong phòng bếp làm mấy món ăn nhẹ, dùng rượu ngon bản thân mang đến để uống cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận