Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1083: Ban ơn của Tàng Trượng Nhân (1)

Tổ trưởng Long bị một quyền này đấm cho lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Anh ta thống khổ bụm lấy mặt, thật lâu sau vẫn chưa thể ngẩng đầu lên được.

Những nhân viên lực lượng vũ trang xung quanh mất một lúc mới phản ứng kịp, xoay người chĩa súng nhắm thẳng vào Lục Tân.

Mười mấy khẩu súng cùng hợp lại nhắm chuẩn vào một người, thế nhưng người sợ hãi lại không phải là người bị nhắm chuẩn vào kia.

Tất cả những chiến sĩ võ trang kia đều chăm chú nhìn vào Lục Tân đang cúi đầu nghiền nát vụn thuốc lá, thậm chí đốt ngón tay ghìm cò súng cũng đều đã hơi hơi trở nên trắng bệch, dường như bọn họ cũng không xa lạ gì đối với người có năng lực cả, bởi vậy khi nhìn thấy Lục Tân chiến đấu cùng với thanh niên mặc đồ Đường, bọn họ cũng không có biểu hiện ra tò mò hoặc là kinh ngạc, bọn họ chỉ có sợ hãi, là loại sợ hãi xuất hiện sau khi nhìn thấy được khoảng cách chênh lệch quá lớn giữa hai bên, không có bất cứ một thứ gì có thể bám víu.

Cho tới tận bây giờ, bọn họ cũng không hiểu, cục diện khủng bố mà tràn ngập tuyệt vọng như hiện tại là được hình thành như thế nào vậy?

“Nếu tôi là mấy người, tôi sẽ không nổ súng.”

Nghiền tắt đầu mẩu thuốc lá, ánh mắt của Lục Tân cũng không nhìn về phía bọn họ, thấp giọng nói: “Người chết cũng không phải một chuyện tốt.”

“Mấy người có chết, có lẽ sẽ cảm thấy không vui. Nếu tôi đây có giết người, trong lòng cũng không thấy vui vẻ chút nào……”

“Cho nên, vì sao lại không thể buông súng xuống, nhẹ nhàng bình thản mà nói chuyện?”

Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh, thậm chí còn có chút thành khẩn của Lục Tân, tất cả những nhân viên vũ trang kia đều có cảm giác tuyệt vọng không thở nổi.

Một kẻ mạnh mẽ hơn so với mình một trời một vực như thế lại đứng đó rao giảng đạo lý với mình, thật là đáng sợ…

Xung quanh có nhiều người chết đến như vậy, đều là do anh giảng đạo lý mà chết sao?

Mà vào thời điểm thanh niên mặc đồ Đường đang bụm mặt suy nghĩ về cuộc đời, các nhân viên trong lực lượng vũ trang phải trải qua cảm giác sợ hãi tột độ, thì Lục Tân lại cúi đầu nhìn về phía cái mặt nạ kinh kịch kia, chỉ thấy nó giống như vật còn đang sống, đang có một sợi râu nửa trong suốt từ từ được kéo dài ra ngoài…

Giống như là một con giun còn sống, đang cuốn lấy tay anh.

Đỉnh đầu là một cái miệng nhỏ nhắn đến mức khó có thể phân biệt, dường như nó đang muốn tìm kiếm một chỗ để chui vào bên trong cánh tay anh.

Ở cách đó không xa, trận chiến của em gái, chó nhỏ không da cùng với đám nhóc con bằng nhựa vẫn đang tiếp diễn.

Một bên cực kỳ hung ác, bên kia lại càng khủng bố hơn, nhe răng nhếch miệng gặm xé lẫn nhau.

Thỉnh thoảng có những mẩu chân nhựa, tay nhựa, thậm chí là những mảnh đầu nhựa bị rớt xuống, ném vào trong bãi phế tích.

“Mày vậy mà còn chưa muốn dừng lại sao?”

Lục Tân cúi đầu nhìn dáng vẻ xúc tua của chiếc mặt nạ kia như muốn chui vào trong cánh tay của mình nhưng lại không có cách nào chui vào hoàn toàn được, anh có chút kinh ngạc.

Anh tất nhiên có thể nhìn ra được, những đứa nhóc bằng nhựa kia đều là do chiếc mặt nạ này thao túng.

Chiếc mặt nạ dường như cũng cảm thấy rất mơ hồ, ở vị trí hai cái lỗ chỗ đôi mắt của nó giống như thực sự có ánh mắt được chiếu ra.

Đang quan sát Lục Tân từ trên xuống dưới.

“Mỗi một vật phẩm ký sinh, đều sẽ có năng lượng tinh thần đặc thù ký sinh ở bên trong.”

“Cho nên, mỗi một vật phẩm ký sinh đều sẽ tự có tính cách nhỏ của mình…”

Lục Tân nhìn cái mặt nạ này, tính tình tốt mà cười cười, nói: “Có điều, đối phó với chúng mày, tao xem như cũng có nhiều kinh nghiệm rồi.”

Anh nói dứt lời thì ngồi xổm xuống một bên, ném chiếc mặt nạ kia lên trên mặt đất, dùng sức dẫm một cước.

Răng rắc.

Mặt nạ vang lên một tiếng giòn vang, nhưng lại không có vỡ ra.

Sau đó Lục Tân lại nhặt chiếc mặt nạ vừa nhiều thêm một dấu chân trên bề mặt kia lên, ném nó vào trong túi đen, lại lấy khối Rubik Màu Đen cùng lá bài poker ra, nhìn thoáng qua về phía chúng nó, sau đó giống như đang nói chuyện với đám trẻ con vậy, nói: “Hai đứa chúng mày khuyên nhủ nó cho đàng hoàng đi.”

Nói dứt lời, anh cũng ném hai thứ đó vào, khóa miệng túi lại.

Trong chiếc túi màu đen bỗng nhiên xuất hiện từng đợt run rẩy kịch liệt, có hình dạng tay nhỏ xuất hiện đỉnh đỉnh vào túi.

Giống như bên trong có cái gì đó đang đánh nhau.

Cách đó không xa, tất cả những đứa nhóc con bằng nhựa kết bè kết đội, hi hi ha ha, nhưng lại cực kỳ hung ác đáng sợ kia đột nhiên liền ngừng lại, mỗi một động tác đều đã cứng đờ, vẫn duy trì tư thế quay đầu nhìn về phía Lục Tân, thế nhưng động tác đặc thù của chúng nó đã biến mất.

Em gái và chó nhỏ không đầu cũng chỉ có thể dùng đôi mắt tò mò đảo tới đảo lui, nhìn chằm chằm vào chúng nó.

Lục Tân cúi đầu nhìn cái túi màu đen, trên khuôn mặt dần dần lộ ra nét mỉm cười.

“Mày…”

Cũng đúng lúc này, giọng nói run rẩy của thanh niên mặc đồ Đường kia, bỗng nhiên vang lên.

Sau khi ăn một quyền lúc nãy, anh ta ngồi trên mặt đất, bụm mặt, dường như đau đớn đến mức ngất đi, nói cũng không nói nổi nữa.

Thật ra cũng chỉ là anh ta giả vờ thôi.

Dù sao Lục Tân cũng chỉ là một người bình thường, sức mạnh của một nắm đấm nào có mạnh đến như thế chứ.

Khi cảm giác được Lục Tân đã đoạt lấy chiếc mặt nạ kinh kịch của mình, anh ta ngược lại còn có chút vui vẻ, lẳng lặng chờ tiếng kêu thảm thiết của Lục Tân xuất hiện, nhưng chưa chờ được tiếng kêu thảm thiết của Lục Tân, lại thấy được cảnh Lục Tân ném cái mặt nạ kinh kịch kia lên trên nền đất, sau đó hung hăng dẫm một cước…

Điều này thực sự làm cho trong lòng anh ta rét lạnh.

Mà khi anh ta nhìn trộm qua đó, vừa lúc thấy được dáng vẻ Lục Tân cùng lúc bỏ ba cái vật phẩm ký sinh vào trong túi.

Trong nháy mắt, anh ta đã hiểu ra lý do tại sao lúc nãy bản thân lại thua, đồng thời vô cùng kinh ngạc giận dữ.

Lục Tân là một người có chút nhạy bén ở một số phương diện.

Cho nên anh có thể cảm giác được, sự sợ hãi lúc này của thanh niên mặc đồ Đường kia, đã có chút không giống với lúc nãy nữa rồi.

Vừa rồi anh ta chỉ có một nửa là sợ hãi, còn một nửa còn lại chỉ là giả vờ, cố ý làm cho anh lơ là cảnh giác thôi.

Nhưng hiện giờ, anh ta lại thực sự bắt đầu sợ hãi, dùng một đôi mắt, giống như đang nhìn thấy quái vật vậy, kinh sợ nghi hoặc mà nhìn vào bản thân anh:

“Mày… Thì ra mày cũng là người hầu thờ phụng Tàng Trượng Nhân?”

“Hửm?”

Lục Tân có chút chưa kịp phản ứng lại, tò mò hướng nhìn thoáng qua về phía anh ta.

Cái tên Tàng Trượng Nhân này, dường như có chút quen thuộc.

Anh cẩn thận nhớ lại một chút, mới bỗng nhiên nghĩ ra, đây dường như là thứ mà mẹ từng nói qua với anh, là một trong số mười ba đại diện cho loại sức mạnh tinh thần dị thường, so với những vị trí khác, thì danh hiệu này có thể xem như tương đối khiêm tốn.

“Mày phục kích tao, chính là vì muốn đoạt lấy mặt nạ lục thức của tao?”

Phát hiện điểm này, ngược lại càng làm cho vị thanh niên trẻ mặc đồ Đường kia thêm tức giận, gân xanh trên cổ cũng đã hiện ra:

“Mày đã làm trái với quy tắc, tổ chức Hộp Đen không cho phép chúng ta cướp đoạt vật phẩm ký sinh của lẫn nhau!”

“Tao cũng được coi là một tín đồ của Tàng Trượng Nhân…”

“Hộp Đen?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận