Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1061: Hạ Trùng giàu nứt vách đổ tường (1)

"Bởi vì con quái vật đó sợ anh, cho nên chúng tôi mới nghĩ đến việc tìm anh giúp đỡ."

Nói đến đây, mục đích của Hạ Trùng đã gần như sáng tỏ, cô ta nhìn Lục Tân nói: "Hiện tại thời gian không còn nhiều nữa. Theo thời gian đi của con quái vật tinh thần đó, nó sẽ sớm đi đến giữa vùng đất hỗn loạn, như thế bắt nó sẽ rất khó khăn, vì vậy chúng tôi rất mong các bạn giúp đỡ, phối hợp với công việc của chúng tôi, trước tiên phong tỏa nơi đó, ép quái vật trở về."

"Chỉ cần anh chặn đường đi của nó, chúng tôi có thể thiết lập một cuộc phục kích trong đường rút lui của nó và bắt giữ nó thành công."

Sau khi nghe xong, mọi người đều hiểu được ý định của Hạ Trùng, chậm rãi tiêu hóa.

Giao dịch linh hồn, xây dựng địa ngục.

Thông qua một nghi thức thần bí, biến mình thành một con quái vật tinh thần...

Tất cả mọi chuyện nghe qua đều có vẻ kỳ lạ, và điều kỳ lạ nhất là, con quái vật đó thế mà sợ Lục Tân?

Lạy Lục Tân một cái, sau đó hùng hổ rời đi là có ý gì?

Thật ra Lục Tân không nghĩ nhiều lắm, ngẫm lại một hồi, phát hiện chuyện Hạ Trùng đề nghị mình giúp đỡ không khó lắm.

Anh mở miệng đồng ý, chợt nhớ tới cái gì đó, lẳng lặng nhìn về phía Hàn Băng.

Hạ Trùng chú ý tới ánh mắt của Hàn Băng, quay đầu về phía cô ấy rồi nói: "Vừa rồi đơn binh đã đáp ứng lời đề nghị của tôi."

Hàn Băng cười nói: "Đã đồng ý thì đương nhiên phải làm, Bộ phận thông quan đặc biệt Thanh Cảng cũng là một chi nhánh của Viện nghiên cứu, nhiệm vụ cũng có thể chia sẻ với nhau, hơn nữa sự việc ô nhiễm đặc biệt mọi người nên có nhiệm vụ giúp đỡ lẫn nhau, đúng không?”

Sắc mặt của Hạ Trùng đẹp hơn đôi chút.

Tuy rằng vẫn lạnh như băng, nhưng vẫn có thể thấy được tâm trạng của cô ta đã thoải mái hơn...

"Nhưng mà..."

Hàn Băng nói đến đây, do dự chần chừ nói: "Quái vật có 10 ngàn lượng cấp tinh thần cũng rất đáng sợ."

Hạ Trùng gật đầu, nhìn Hàn Băng rồi nói: "Chúng tôi có cách để kiềm chế nó và có kế hoạch nhắm vào nó. Khó khăn bây giờ chính là làm thế nào để vây quanh nó mà thôi. Nếu nó trốn vào nơi tụ tập đông người thì sẽ rất phiền phức."

Hàn Băng gật đầu nói: "Nếu nó trở nên điên cuồng, chắc chắn rất đáng sợ."

Hạ Trùng hơi trầm ngâm, nói: "Với sức mạnh của đơn binh, hẳn là sẽ không sợ nó..."

"Ồ..."

Hàn Băng liếc nhìn Lục Tân một cái, nói: "Đúng là anh ấy sẽ không sợ.

Lục Tân thấy dường như cô ấy vẫn còn đang do dự thì cảm thấy có một chút khó hiểu. Đều là bạn đồng hành, giúp đỡ nhau một chút thì có sao đâu?

Trong khi anh vẫn còn đang tự hỏi về vấn đề này, Hàn Băng trầm ngâm đưa ra ý kiến của mình.

“Nhưng dù thế nào đi nữa, đây cũng là một nhiệm vụ.”

Nói xong, cô ấy bình tĩnh nhìn Hạ Trùng rồi nói: "Dù trên lý thuyết mọi người đều làm việc cho Viện nghiên cứu, nhưng chúng ta vẫn khác nhau giữa bức tường thành phố, cũng khác nhau về trách nhiệm. Cho nên, chúng tôi có thể hỗ trợ nhưng vẫn cần các bạn cấp cho chúng tôi một giấy chứng nhận bằng văn bản, để nó có thể được viết trong báo cáo sau khi trở về.. Thứ hai, phải có thù lao, cần nên nói rõ ràng trước."

Lục Tân đột nhiên bừng tỉnh, anh nhìn Hàn Băng một cách đầy ngưỡng mộ.

Nếu như là anh, có lẽ anh đã tùy tiện đồng ý, nhưng sau khi nghĩ lại, Hàn Băng vẫn có lý.

Dữ liệu và thông tin tình báo đều do thành phố trung tâm đưa ra, bọn họ không có khả năng sàng lọc.

Hơn nữa, trong một nhiệm vụ quan trọng như vậy, nếu xảy ra sự cố mà việc bắt giữ lại không thành công thì trách nhiệm sẽ được tính như thế nào?

Huống chi thù lao cũng quan trọng không kém.

Hàn Băng nói những lời này, thực ra tương đương với việc để cho hai bên phân chia trách nhiệm, làm rõ công việc.

Không ngờ tới...

Bản thân đến từ công ty nhỏ, để ý những chuyện này thì không nói.

Hàn Băng đến từ một tổ chức lớn như vậy, không ngờ lại tiện dụng cho những việc này.

"Phân rõ trách nhiệm?"

Hạ Trùng nghe vậy hơi cau mày, nói: "Mọi người đang nghi ngờ tư cách của tôi sao?"

"Vì chúng tôi nhờ đội trưởng đơn binh ra tay giúp đỡ, đương nhiên tất cả mọi trách nhiệm đều do chúng tôi gánh vác."

"Tất nhiên chúng tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ này một cách suôn sẻ, nhưng nếu có gì sai sót, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tôi nghĩ mọi người nên yên tâm, dù có xảy ra chuyện gì, Hạ Trùng tôi sẽ không bao giờ trốn tránh trách nhiệm."

Cô ta nói rất nghiêm túc, không một ai nghi ngờ.

Vốn Hạ Trùng đã có một khuôn mặt không nói dối, khi trở nên nghiêm túc sẽ không còn nghi ngờ gì nữa.

Hoặc có thể nói chưa ai dám nghi ngờ.

Sau khi nói rõ lời hứa của mình, Hạ Trùng nhìn các thành viên Thanh Cảng với ánh mắt nghiêm túc.

Một số thành viên Thanh Cảng xấu hổ nhìn cô ta.

Hai bên đều không nói chuyện.

Trong sự im lặng này, sắc mặt của Hạ Trùng dần trở nên khó coi: "Các người vẫn không tin tôi?"

"A, không đúng không đúng..."

Ngay cả Hàn Băng cũng có chút xấu hổ, liên tục xua tay, ngập ngừng nói: "Cô đã quên gì rồi à?"

"Còn có cái gì nữa?"

Hạ Trùng nói: "Không phải tôi đã cam đoan rồi sao?"

Sắc mặt của đám người Thanh Cảng đều trở nên bất lực.

Hạ Trùng nhíu mày, tinh tế suy nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Mọi người.... nói thù lao sao?"

Vài thành viên Thanh Cảng thở phào nhẹ nhõm.

Trên mặt cũng lộ ra một nụ cười, đồng thời phủ nhận: "Không, không, thù lao không tính cái..."

"Thù lao tính như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận