Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 939: Thành phố linh hồn (1)

Trong vòng một tiếng, bốn người đều đã tắm rửa thay đồ xong, tập hợp trong phòng Bích Hổ.

Cũng không biết tại sao mà chỉ trong một tiếng tắm rửa, trạng thái của cả bốn người đều có vẻ bất thường.

Mặt Hàn Băng cứ đỏ hồng, giống như đang xấu hổ.

Còn Bích Hổ thì lại sợ, mặt mày tái mét, từ đầu đến cuối luôn nhìn chằm chằm vào nụ cười của Lục Tân.

Lục Tân thì đang suy nghĩ về thứ mà anh vừa cảm ứng được, trong lòng ôm mối lo.

Còn Hồng Xà thì lại mang dáng vẻ nghi thần nghi quỷ, nói: “Vừa rồi lúc tôi tắm rửa phát hiện hình như có thứ gì đó đi tới đi lui trong phòng tôi… Sau đó tôi nhìn thấy trên giường tôi như có dấu vết thứ gì đó ngồi đè lên, đồ ăn vặt giống như bị mở ra, nhưng mà sau khi tôi kiểm tra lại thì không phát hiện ra gì cả, cũng không biết có phải là ảo giác hay không…”

Mọi người đi vào trong phòng Hồng Xà tìm một vòng, cũng không phát hiện ra cái gì cả.

Có lẽ là vì đến thành phố này, trong lòng quá áp lực cho nên mới nghi thần nghi quỷ như vậy?

Tất cả mọi người đều nhất trí chấp nhận đáp án này, rồi ném chuyện này ra sau đầu.

Trong lúc trong lòng ai nấy đều có tâm trạng, Hàn Băng lại đề nghị trước: “Nếu không thì ra ngoài ăn chút gì đó, thuận tiện quan sát thành phố.”

Bốn người đều tỏ vẻ đồng ý, ai nấy đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc họ đi qua hành lang vẫn còn nhìn thấy thi thể người phụ nữ mặc áo ngủ nằm ngay chỗ cũ giống như đã bị mọi người lãng quên, một tiếng trước họ đã thông báo cho nhân viên lễ tân, nhưng không biết đến lúc nào mới có người đến đưa cô ta đi.

Họ không thể làm gì hơn được, Bích Hổ cảm thấy bộ đồ trên người cô ta hơi mỏng manh, vì thế lấy một tấm mền ở phòng bên cạnh đắp lên người cô ta.

Lúc đi xuống sảnh chính, nhân viên lễ tân nhảy múa điên cuồng đã không còn bóng dáng.

Chỉ có tiếng nhạc bật to đến chói tai là vẫn còn vang văng vẳng.

“Vừa rồi sau khi tôi thay đồ xong đã liên lạc lại với người liên lạc của thành phố Hắc Chiểu một lần nữa.”

Hàn Băng tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mới làm cô ấy trông sung sức hơn rất nhiều, đi bên cạnh Lục Tân, cô ấy trông có vẻ giống như một cô gái nhỏ thời thượng, đôi mắt sáng rỡ, có vẻ như cô ấy muốn phá tan không khí xấu hổ, vì thế đã cố tình nhắc đến công việc.

“Lần này có liên lạc được không?”

Lục Tân quay đầu, khẽ cất giọng dò hỏi.

“Liên lạc được rồi.”

Câu trả lời của Hàn Băng nằm ngoài dự đoán của mọi người, cô ấy nói: “Bên kia nói mọi chuyện dựa theo kế hoạch ban đầu, họ đang ở sở hành chính chờ chúng ta.”

“Hửm?”

Bích Hổ và Hồng Xà, còn có Lục Tân đều ngạc nhiên quay đầu nhìn cô ấy.

Nguyên nhân sau khi họ đến đây rồi vẫn không liên lạc với sở hành chính thành phố Hắc Chiểu, là bởi vì việc liên lạc với người liên lạc gặp trục trặc.

Vậy nếu đã liên lạc được rồi...

“Nhưng cũng vì lần này liên lạc được, ngược lại càng khiến tôi thấy lo lắng hơn...”

Hàn Băng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tân, nói: “Biểu hiện của đối phương quá bình thường, tôi hỏi tại sao lúc trước không liên lạc được với anh ta, anh ta chỉ nói là vì công việc xảy ra vấn đề, mong chúng ta thứ lỗi, hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng đến thành phố Hắc Chiểu trợ giúp bọn họ.”

“Anh ta nói càng bình thường, tôi càng tỏ vẻ nghi ngờ.”

“Bởi vì tôi biết cho dù thành phố Hắc Chiểu có ra sao, trật tự còn ổn định hay không, hiệu suất làm việc của sở hành chính thế nào thì họ sẽ không dám lơ là với sự kiện ô nhiễm đặc biệt, nhất là phát đi tin tức cứu viện, họ tuyệt đối sẽ không lơ là việc này. Ngẫm lại, cho dù là có, thì nó sẽ trở thành sai lầm lớn trong công việc, tuyệt đối họ sẽ không xử lý nhẹ nhàng như bây giờ…”

Cô ấy nói hết một hơi, rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Cho nên, tôi không khuyến khích tiếp xúc với họ vào lúc này.”

“Ít nhất thì chúng ta nên điều tra bước đầu, phải nắm giữ được tình hình hiện tại, rồi tiếp xúc với bọn họ sau.”

Mọi người cũng không có ý kiến gì với quyết định của cô ấy, bao gồm cả Lục Tân.

Ở một mức độ nào đó, chuyên viên tin tức được huấn luyện như cô ấy còn chuyên nghiệp hơn người có năng lực nhiều.

Đoàn người ra khỏi khách sạn đi trên con đường xa hoa truỵ lạc, cho dù lúc ở trong khách sạn đã nhìn thấy một mặt đen tối vì bị ô nhiễm của thành phố này, nhưng trên đường phố vẫn náo nhiệt, vẫn sôi động và phồn hoa như cũ.

Thậm chí có hơi náo nhiệt quá mức.

Người đi trên đường phố rất nhiều, khiến cho mọi người có cảm giác như tất cả người dân trong thành phố đều đổ ào ra đường.

Bọn họ tụ tập ở những sòng bạc ven đường, có người vây quanh quán bar, cũng có người tụ tập trên đường cái, vô cùng náo nhiệt, có người rót rượu vào miệng như không muốn sống, có người mắt đỏ kè nhìn chằm chằm bài trong tay mình, bàn tay to sờ mông em gái phục vụ.

“Bíp bíp...”

Đó là tài xế đi ngược chiều đang đối đầu với một chiếc xe ở đối diện, hai bên ra sức ấn còi, đâm vào đầu xe nhau.

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía thành phố này, anh có thể cảm nhận được sức mạnh tinh thần loáng thoáng ào ạt đến.

Lục Tân không xác định được có phải thành phố này đã bị ai đó bày ra tràng vực hay không, nhưng anh biết rõ, người trong thành phố này đã bị ô nhiễm ít hoặc nhiều, mà đám người vốn đã bị ô nhiễm sẽ bị ảnh hưởng giống như tiếp cận với tràng vực.

Cho dù đây không phải tràng vực, thì trong không khí náo nhiệt và điên cuồng của thành phố, bản thân anh cảm giác như có một lực nào đó tác động vào mình.

Hơi thở của một thành phố đôi khi sẽ giống với ô nhiễm, nó ảnh hưởng đến mỗi người dân ở trong thành phố ấy.

“Chúng ta đi ăn cái gì đó trước đi, thuận tiện bàn kế hoạch.”

Sau khi được Hàn Băng đề nghị, họ đi tới một quán ăn cách khách sạn không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận