Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 796: Thủ lĩnh tinh thần (1)

“Không ngờ Thanh Cảng lại to gan đến vậy…”

Lúc này, nhân lúc sức mạnh tinh thần rút khỏi thị trấn Vui Vẻ, căn nhà di động trên xe đã chạy theo hướng ngược lại, hơn nữa còn chạy rất xa, trong chiếc xe đó, cho dù là Tần Nhiên, hay là vị Thần Quan không có năng lực khoa học kỹ thuật và ông cụ thần bí kia.

Dường như đều không ngờ sau khi phóng xạ tinh thần biến mất, thì họ lại ở cùng khu vực với Lục Tân.

Thông qua máy theo dõi, bọn họ nhìn thấy khung cảnh ở vùng hoang dã.

Quân đội Thanh Cảng đang dùng cách vừa thô lỗ vừa ngang ngược để xử lý dòng chảy tinh thần hỗn loạn kia.

Ngoài ra, từng loạt vũ khí đặc thù của quân đội và người có năng lực đã chia ra thành những đội hình phối hợp với nhau, dưới sự che mắt của pháo xung điện từ siêu tần, kết hợp từng chút từng chút các loại năng lực và vũ khí đặc thù, săn lùng đám quái vật tinh thần đang giãy giụa bên trong dòng chảy tinh thần hỗn loạn kia như săn thú, giết từng con từng con một.

Máy theo dõi không có tiếng động, nhưng lại có thể mang đến cảm giác kinh ngạc kỳ lạ cho người xem.

Cho dù là bọn họ, thì lúc này ai cũng đều ngơ ngác, trong xe ngập tràn những khuôn mặt không dám tin.

“Lời giải mà Thanh Cảng nộp lên khiến người khác hơi bất ngờ, nhưng vẫn phải khen ngơi cho cách giải quyết này…”

Chỉ có ông cụ kia không có vẻ bất ngờ, ông ta gật đầu nhẹ, cái mũ sụp xuống thấp hơn.

“E rằng bây giờ không phải lúc nói những điều này?”

Tần Nhiên quay phắt người lại, nhìn chằm chằm ông cụ: “Một kế hoạch vốn rất hoàn hảo, bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, sao chúng ta lại có thể bình tĩnh được. Kế hoạch của Đại Giáo Chủ có thể thành công thật sao?”

Ông cụ hơi ngẩng đầu, nhìn anh ta với ánh mắt hiền từ nhìn xa trông rộng, cười nói: “Có thể hay không thành công, tại sao lại hỏi tôi?”

“Là vì…”

Tần Nhiên bỗng nghẹn lời, cảm thấy rất hoang đường, nói: “Ông là cố vấn mà người đó mời đến…”

“Nếu là cố vấn.”

Ông cụ phủi nhẹ ống quần của mình, cười nói: “Đương nhiên là phải giúp người đó hoàn thành chuyện này một cách tốt nhất.”

“Bây giờ người đó đã hoàn thành tốt nhất rồi.”

“Còn có thể thành công hay không, tại sao lại hỏi tôi chứ?”

Các búi cơ trên khuôn mặt Tần Nhiên hơi giật, qua một lúc lâu anh ta mới ngẩng đầu: “Vậy thì phải hỏi ai?”

Ông cụ cười một tiếng, hơi duỗi người, nói: “Đương nhiên…”

“Là hỏi chính người đó, và đối thủ của người đó rồi.”

Ầm ầm ầm.

Ngay khi nghe thấy tiếng gầm rú ồn ã và tiếng mặt đất nứt toác ra, Lục Tân mới mở mắt.

Khi tinh thần hỗn loạn tràn ngập khắp vùng hoang dã, Lục Tân có cảm thấy như chìm vào một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại, cảm giác áp lực, khó chịu lan tràn khắp các lỗ chân lông, trong tai như có hàng vạn tiếng ồn ào kêu liên tục.

Nhưng mà tất cả ảo giác và hỗn loạn này đều đột nhiên biến mất ngay khi tiếng pháo ở xa xa vang lên.

Cho dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng anh vẫn có thể nghe thấy âm thanh tiếng pháo xung điện từ nổ ầm ầm, âm thanh này đơn điệu hơn nhiều so với âm thanh mà tinh thần hỗn loạn tạo ra, có điều nó lại mang đến cảm giác rất mạnh mẽ, khiến lòng người cảm thấy yên tâm.

Lục Tân hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy xung quanh không còn giống như trước.

Ánh mặt trời bỗng nhiên trở nên sáng rọi.

Cảm giác đầu đau nhức như bị kim châm đã hoàn toàn biến mất, các giác quan tựa như trở nên cực kỳ nhạy bén.

Lục Tân vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bầu trời tràn ngập ánh nắng như sau cơn mưa.

Trong nháy mắt, dường như anh không cảm nhận được bất kỳ sức mạnh tinh thần nào ảnh hưởng đến mình, thời tiết ấm áp giống như những buổi trưa lười biếng trong trí nhớ.

Sức mạnh tinh thần xung quanh đều bị Oa Oa quét sạch.

Ở phía xa, tiếng vang ầm ầm khiến lòng người rung động vẫn còn đang tiếp tục.

Nhưng ở thị trấn nhỏ này, ngoại trừ mặt đất thỉnh thoảng sẽ rung lắc nhè nhẹ ra thì còn có thêm một hương vị bình an tĩnh lặng.

Làn sóng tinh thần hỗn loạn màu đỏ sậm bao phủ cả bầu trời thị trấn bây giờ đã không còn nữa.

Mà chuyển thành một loại sức mạnh tinh thần sạch sẽ trong trẻo nhất thế giới.

“Bụp!”

Lúc anh vừa ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu có một cái bóng đen rơi bụp xuống.

Lục Tân giơ tay đón nó theo phản xạ, sau đó bị đè ngã sấp xuống mặt đất, trong lòng anh đang ôm một cơ thể mềm mại.

Vừa cúi đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ có vẻ rất ngạc nhiên.

Là Oa Oa rơi xuống, không còn sức mạnh tinh thần, cô bé cũng không thể cử động được nữa.

Lại còn rất nặng.

Lục Tân nghĩ thầm, có khi nào cân nặng của cô bé hơn năm mươi ký không?

Oa Oa được Lục Tân đỡ, vẻ mặt cô bé hơi ngạc nhiên, có vẻ như là đã quen với việc bay lơ lửng, nên bị rơi xuống thì hơi bất ngờ.

Cô bé hoảng sợ một lúc, sau đó vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt Lục Tân.

Khuôn mặt của cô bé cũng xuất hiện một chút ngạc nhiên, giống như là lần đầu tiên được tiếp xúc với thế giới này vậy.

Không còn sức mạnh tinh thần ngăn cản.

Sau đó, cô bé thấy hơi tò mò, từ từ vươn tay vuốt ve gương mặt Lục Tân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận