Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1618: Đứa trẻ của trại trẻ mồ côi (4)

Xung quanh an tĩnh một hồi lâu, sau đó, bỗng nhiên có âm thanh thả lỏng vang lên, trên khuôn mặt của tất cả mọi người cũng lộ ra nụ cười mỉm.

Đúng vậy, mặc dù phương pháp khiến cho người ta không muốn suy nghĩ tỉ mỉ.

Nhưng bọn họ quả thực đã dùng một biện pháp không thể tưởng tượng nối mà giết chết Bạo quân.

Đây là một hành động vĩ đại, đáng để ghi vào sử sách.

Trên thế giới này, vĩnh viễn sẽ có người không hiểu được, mạnh mẽ nhất trên đời này không phải là sức mạnh, mà lại lý luận.

Ngay từ khoảnh khắc Ban đầu tiếp xúc với người kia, đã không còn ai có thể cứu vớt được cậu ta nữa.

Cho dù là Chung cực tới cũng không thể.

Cho nên, người kia nhất định phải chết, nhân tính biến mất, bị Ban đầu đồng hóa.

Ý thức duy nhất là Lục Tân còn lưu lại, đã định trước sẽ bị sở sự vụ đằng sau lưng nghiên cứu viên Nhất Đại nắm được.

Mà bản thân bọn họ, cũng có được giải thưởng.

“Đinh…”

Rượu màu huyết dụ được rót vào trong ly thủy tinh trong suốt, mọi người vui vẻ cụng ly, phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc.

Sau đó, cũng đúng vào lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy âm thanh của điện áp không ổn định.

Ngay sau đó, một số người quan sát phát ra một tiếng "Hả" và dán mắt vào màn hình hiển thị.

Màn hình hiển thị vừa rồi còn rối rắm đến mức không thể nhận tín hiệu, đột nhiên phát lại hình ảnh thời gian thực.

“Cho nên, số Chín, cậu thực sự quyết tâm phải làm một con người, phải không?”

Thức tỉnh từ trong cơn ác mộng, nhưng vẫn phát hiện bản thân khó mà tránh khỏi, Lục Tân chợt nghe thấy một thanh âm bất đắc dĩ.

Giống như là có chút trách cứ, lại càng giống như là mang theo một chút cảm thân và vui vẻ yên tâm không thể nói ra.

Lục Tân chợt mở mắt ra nhìn, chỉ thấy ở bên cạnh khu vực cấm, phía trên tường rào thật ao kia, xuất hiện một bóng dáng vô cùng lớn.

Đó là một người đàn ông có sắc mặt tái nhợt, đang khom người.

Hiện tại trong tay của người đó đang cầm một chiếc cưa điện thật lớn, phải dùng hai tay để cầm.

Kéo mạnh một cái, chiếc răng cưa sắc bén lập tức phát ra những âm thanh chói tai, giống như tiếng gầm đến từ địa ngục.

Nhưng điều thu hút sự chú ý của Lục Tân hơn nữa là một người phụ nữ gầy gò và mảnh khảnh đang nằm trên lưng người đàn ông cường tráng này.

Người này kiêu ngạo lãnh đạm, hờ hững nhìn vào anh, nhưng khóe miệng lại không khỏi cong lên.

“Tôi thật sự không muốn nói chuyện với cậu chút nào...”

Cô ấy dường như đang lắc đầu một cách bất lực, sau đó nói một cách kiêu ngạo:

“Nhưng làm sao một người lớn lên trong cùng một trại trẻ mồ côi có thể nhìn người của chúng ta bị bắt nạt mà không làm gì cả?”

Trong khi nói, người đàn ông mạnh mẽ nhảy lên cao.

Anh ta quơ chiếc cưa điện sắc bén lên, đồng thời cũng có một loại sức mạnh tinh thần kỳ dị quần quanh cưa điện.

Mười năm phút sau, anh ta nhảy tới bên cạnh Lục Tân, sau đó giơ cưa điện lên, dùng sức múa may xung quanh anh.

“Xi xi xi…”

Những âm thanh nặng nề vang lên, sức mạnh tinh thần cuộn thành một cục.

Ngay cả những hạt mầm chồi mà những hạt màu đen cũng không cách nào tránh khỏi vào giờ phút này vậy mà lại bị những răng cưa từ cưa điện cứa vào, từng mảnh máu thịt vụn vỡ hung hăng bắn ra xa, những âm thanh điên cuồng mà ấm áp vang lên, tất cả những hạt mầm chồi cũng liều mạng quay cuồng.

“Số Năm…”

Vào giờ khắc này Lục Tân cuối cùng cũng đã có được tự do, anh kích động đến mức thậm chí hốc mắt cũng đang dần nóng lên.

“Đúng không, đánh hội đồng sao có thể không cùng nhau tiến lên chứ?”

“Trong trại trẻ mồ côi chúng ta có thể chỉ là quái vật thôi, nhưng bàn về đánh nhau, thì chưa từng biết sợ là gì…”

Có mấy giọng nói vang lên từ phía sau, Lục Tân kích động xoay người.

Chỉ thấy ở trên khu vực hoang sơ, cũng đã có mấy bóng người đang vọt vào khu vực cấm, đi tới bên cạnh anh.

Có số Ba vóc người thon dài, mặt mũi anh tuấn, một tay đút trong túi quần. Cũng có số Mười Bốn vóc người tròn trịa mập mạc, nắm chặt hai quả đấm mập mạp, nhìn vô cùng phách lối.

Còn có số Tám mặc một chiếc sơ mi trắng có chút loạn, trong tay xách cặp táp màu đen.

Em gái cùng với Tiểu Thập Cửu vọt tới, một trái một phải ôm lấy anh, vẻ mặt vừa hưng phấn lại vừa mang chút sợ sệt.

“Mọi người đây là…”

Lục Tân nhất thời kích động khó có thể kiềm chế.

“Không có cách nào, vợ tôi nói dựa vào việc cậu đã mời bọn tôi ăn một bữa thịnh soạn như thế, bảo tôi dù gì cũng phải giúp đỡ cậu một chút.”

Số Ba nhét một tay trong túi, một tay duỗi về phía Lục Tân, bắt lấy tay anh, kéo anh từ dưới đất lên.

Ngay lập tức, anh ta mạnh mẽ vươn cánh tay ra, bàn tay trong túi duỗi ra nhanh như chớp, nhanh chóng chộp lấy một mầm chồi nho nhỏ trên mặt đất mà ban nãy số Năm chưa diệt trừ hoàn toàn đang điên cuồng vươn về phía Lục Tân, năm ngón tay anh ta nắm chặt lại, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt, sức mạnh tinh thần kỳ dị rót vào trong cơ thể mầm chồi, khiến cho mầm chồi ấy nhanh chóng khô héo.

Mà cảnh tượng này, khiến cho Lục Tân không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Những mầm chồi này, chính là hóa thân cho sức mạnh của Ban đầu.

Bàn về sức mạnh mà cấp bậc, thậm chí còn cao hơn một chút so với Chung cực và anh.

Thế nhưng, cho dù là cưa điện của số Năm, hay là bàn tay của số Ba, lại đều có thể gây tổn thương lên chúng.

“Anh Chín, em nghĩ những lời nhắn mà dì để lại cũng nên nói cho anh biết.”

Cũng trong lúc đó, số Mười Bốn và số Tám cũng tiến về phía trước, chắn giữa Lục Tân và những mầm chồi của Ban đầu, rõ ràng về phương diện sức mạnh hay tinh thần bọn họ đều kém xa anh, thế nhưng lại hoàn toàn không hề sợ những mầm chồi này.

Trên khuôn mặt của mập mạp mang biểu cảm vừa thần bí lại vừa đắc ý, thậm chí còn nháy mắt một cái với Lục Tân:

“Có thể ảnh hưởng đến anh, chỉ có sức mạnh của ban đầu thôi.”

“Mà thứ có thể ngăn cản, hay cũng có thể nói, có đối kháng ở một mức độ nhất định với sức mạnh của Ban đầu, cũng chỉ còn bọn em thôi…”

“Có thể nói, đây chính là bí mật lớn nhất của viện trưởng già!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận