Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1022: Anh chính là quái vật (3)

"Công việc sao?"

Lục Tân hơi bần thần.

Những hạt đen trong mắt anh run lên dữ dội, nhưng sau cơn run rẩy dữ dội này, chúng ngược lại là bắt đầu nhanh chóng tan biến. Những hạt đen dường như ngưng tụ và co rúc vào trong con ngươi đen của anh, nhưng những nơi khác, tròng trắng mắt lại xuất hiện, điều này khiến giọng nói anh trông rõ ràng phân minh, cơ mặt vặn vẹo cũng đang dần trở lại hình dạng ban đầu.

"Tính mạng là rất quý giá..."

Lục Tân nhìn Hàn Băng trước mặt, thật lâu sau, mới trầm giọng thở dài: "Cũng bao gồm cả cô."

"Vì vậy, sau này đừng tiếp tục dùng cách này nữa."

Vừa nói, anh vừa đưa tay ra, tháo hộp kim loại nhỏ trên cổ Hàn Băng xuống, sau đó nhẹ nhàng bóp nát nó.

Anh có thể nhìn ra được, chiếc hộp kim loại này đang liên tục phóng ra dòng điện.

Đây chính phải là thiết bị mà Hàn Băng dùng để ngăn bản thân bị ô nhiễm sao?

"Tôi..."

Hàn Băng cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Lục Tân, giọng nói đều hơi run run.

Lúc này, thậm chí cô ấy cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, cảm giác này khó mà giải thích với người ngoài.

Lục Tân nói ra những lời này, đồng thời còn giúp bản thân tháo chiếc hộp kim loại nhỏ xuống, cho cô cảm giác rằng...

Đồng chí Lục, đã trở lại.

Lục Tân lúc này không có thời gian để nói cặn kẽ, anh chỉ chậm rãi xoay người lại.

Ánh mắt anh nhanh chóng đảo qua những người lộ ra thân thể phía dưới tòa nhà này, số lượng cũng không nhiều.

Cuối cùng, anh đáp xuống chỗ cô gái với cây đàn trên lưng.

Rõ ràng là sau khi Số Bảy thoát khỏi tâm trí của Hàn Băng, cô ta một lần nữa đã trở lại trên người cô gái đó.

Diệp Tuyết đang gắt gao nhìn lên lầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Hàn Băng: "Tôi nhớ mặt cô rồi..."

"Nhiều năm qua, cô là người bình thường đầu tiên khiến tôi chịu thiệt..."

"Hù..."

Hàn Băng nghe vậy cũng nhìn xuống dưới, nhìn thẳng vào cô ta nói: "Nếu như cô lại đến tìm tôi, cô vẫn sẽ chịu thiệt!"

Đồng tử Diệp Tuyết lập tức co lại thành lỗ kim.

Nhưng không đợi cô ta nói thêm gì, Lục Tân đã chắn trước mặt Hàn Băng.

Bắt gặp ánh mắt của Lục Tân, vẻ mặt của cô ta lại trở nên khinh thường.

"Anh dường như đã học được cách quan tâm người khác..."

Cô ta bĩu môi, nói với bộ dạng biếng nhác: "Đây thực sự là điều mà trước đây tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới..."

"Trong mắt anh, hẳn tất cả mọi người đều là một món đồ chơi biết kêu biết nhảy, không phải sao?"

"Vì vậy, cô đã sai khi nói rằng tôi không học được gì trong mấy năm qua."

Lục Tân lần này không bị cảm xúc kích động, mà là lặng lẽ nhìn cô ta nói: "Kỳ thật tôi đã học được rất nhiều thứ."

Sắc mặt Diệp Tuyết thay đổi, như không thấy phản ứng như mong đợi khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

"Các người dường như vẫn luôn bức ép tôi..."

Lục Tân nhìn cô ta, tiếp tục nói, thậm chí còn cười nói: "Nhưng vậy có ích gì?"

"Tôi không biết các người đang quan tâm đến điều gì..."

"Tôi chỉ bỗng dưng ý thức rõ, không cần biết tại sao tôi lại tức giận như vậy, cũng không cần biết sao trong lòng tôi lại căm ghét những thứ đó như vậy, nhưng thân phận của tôi vốn dĩ chỉ là một nhân viên dọn dẹp ô nhiễm đặc biệt... hoặc là một công việc bán thời gian. Vậy tôi lo nghĩ nhiều như vậy để làm gì?"

"Tôi có hai công việc, một lương tháng một trăm ngàn tệ, đi công tác được trợ cấp một ngàn tệ mỗi ngày. Công việc còn lại cũng cao tới... vài ngàn tệ, nhưng thậm chí không phải làm bán mạng. Tôi có thể mua được biệt thự lớn và ăn đùi gà, cũng có thể cho người nhà một cuộc sống tốt hơn, một bữa cơm bốn món. Cuộc sống tốt đẹp như vậy, tại sao lại phải vì một câu nói của cô mà làm hủy hoại nó?"

Khuôn mặt của Diệp Tuyết đã trở nên có chút khó coi.

"Về phần cô..."

Lục Tân nhìn cô ta, cười càng thêm vui vẻ: "Cô vẫn còn sống, điều này thật tốt."

"Bởi vì sau chuyện năm đó, tôi đã luôn rất hối hận."

"Điều hối hận nhất trong đó chính là cô. Dù sao thì tôi của hồi đó, quả thực quá ngây thơ và thiếu hiểu biết..."

Anh chậm rãi nói, trong mắt tràn đầy ý cười: "Đáng ra tôi không nên giết cô như vậy."

"Sau nhiều năm, tôi mới hiểu ra rằng, hóa ra để một kẻ đáng ghét chết đi dễ dàng như vậy, thực chất đã hời cho cô ta."

Vẻ mặt của Diệp Tuyết cuối cùng có chút mất kiểm soát.

Đó là biểu cảm hoảng sợ, thoáng vụt qua trên khuôn mặt cô ta.

"Bây giờ thì..."

Lục Tân cười nói với cô ta: "Tôi phải tiếp tục xử lý công việc của mình..."

Vừa nói, anh vừa quay lại, ánh mắt thành khẩn nhìn về hướng người nhà mình, chân thành nói:

"Giúp con được không?"

"Xẹt..."

Sắc mặt của Diệp Tuyết cuối cùng cũng thay đổi khi nhìn thấy Lục Tân đột nhiên đối mặt với chỗ trống xin giúp đỡ, đồng tử co rút lại thật chặt. Đương nhiên cô ta sẽ không giống như những người khác, nhìn thấy Lục Tân nói chuyện với không khí sẽ sinh ra cảm giác hoảng sợ. Mà theo quan điểm của cô ta, Lục Tân vốn không nên lộ ra mong muốn cầu cứu người khác trong trạng thái này...

Cho dù đó là người vô hình cũng không được.

"Hả..."

Cũng chính vào lúc này, người nhà ở phía xa quảng trường bỗng sững người khi nghe thấy những lời nói của Lục Tân.

Đặc biệt là cô em gái, ánh mắt đầy phấn khích, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn xấu xí.

Cô dường như không dám tin vào tai mình, lấy mu bàn tay dụi mắt rồi kinh ngạc thốt lên: "Anh trai..."

"Em đến đây..."

Cũng trong lúc cô em gái chạy trên tường lao về phía Lục Tân.

Mẹ và cha đã nhìn nhau, trên khuôn mặt của người cha rõ ràng là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Người mẹ thấp giọng thở dài, tuy rằng khó hiểu nhưng cũng có vẻ vui mừng thanh thản.

"Thật ra, tôi cũng không rõ..."

Bà thì thào nói: "Nhưng mà, con bé này dù là cố ý hay vô tình, kỳ thực nó ngược lại đã giúp được nó..."

Cha chợt quay đầu lại, rõ ràng là có hơi khó hiểu.

Người mẹ quay lại nhìn người cha, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm:

"Ông thật sự cho rằng nó trở về tính người là vì con bé đó nguyện ý dùng tính mạng mình giúp nó giải quyết kẻ thù sao?"

"Con bé đó chỉ nhắc nhở nó nhớ lại mình là ai."

"Điều thực sự giúp nó trở về tính người là lòng căm thù mãnh liệt của nó đối với cái con bé Hệ âm hồn này."

"Không chỉ những điều tốt đẹp và quan tâm mới có thể mang nhân tính trở lại, mà còn là sự thù hận."

"Hận thù cũng là một loại bản tính của con người, thậm chí còn mạnh hơn những thứ đẹp đẽ kia..."

Nghe những lời bà nói, người cha vô cùng sốc và tức giận, gầm gừ: "Vậy nó làm vậy là vì điều gì?"

"Tôi cũng không rõ."

Trong biểu cảm người mẹ ít nhiều có chút nghi ngờ, bà thấp giọng nói: "Tôi chỉ biết việc khôi phục Thần Tính vốn dĩ là một chuyện cực kỳ lâu dài và phức tạp, mỗi một bước đều phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không, sẽ càng bị lạc mất phương hướng bên trong Thần Tính, không cách nào trở lại. Tuy nhiên, bây giờ đứa trẻ này đã thực sự đánh thức được Thần Tính của mình một cách mạnh mẽ và thú vị, bởi vì sự cảm ứng của sinh vật Vực Sâu."

"Sau đó, lại vì lòng căm thù mãnh liệt này, tìm về được nhân tính của mình."

"Trong khoảng thời gian ngắn, nó đã thành công thức tỉnh Thần Tính và tìm về được nhân tính..."

"Chuyện mà lẽ phải mất nhiều năm để hoàn thành, nó đã làm được chỉ trong một tiếng đồng hồ."

"Vì thế..."

Bà chậm rãi quay đầu lại: "Ông nghĩ chúng đang âm mưu điều gì đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận