Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 766: Nữ vương cầu cứu (1)

“Bùm bụp, bùm bụp…”

Trái tim bỗng nhiên đập mạnh dữ dội, làm cho Lục Tân cảm thấy khó chịu, trống rỗng.

Bỗng nhiên, anh có một loại suy nghĩ, đó là phải trở lại thế giới xúc động được tạo ra từ lực lượng phóng xạ tinh thần kia.

Nhiệm vụ gì đó, giáo hội khoa học kỹ thuật gì đó, tất cả những thứ này đều trở nên không còn quan trọng.

Bây giờ, anh chỉ cảm thấy khủng hoảng, một mình ở trong nơi hoang dã này, làm cho anh có cảm giác cô độc.

Loại cảm giác này đang cố vặn vẹo để biến thành một loại quái vật, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt bản thân mình, làm cho chính bản thân mình bị bao phủ.

Cuối cùng, là nơi nào đã xảy ra vấn đề.

Để nhìn thấu được cái viện bảo tàng kia, cần chính bản thân mình ở trong trạng thái khả năng nhận biết tỉnh táo nhất.

Mà đạt đến trình độ nhận biết được tỉnh táo, lại biểu hiện cho tất cả suy đoán của anh là chính xác.

Thế cho nên, me, cha, em gái, tất cả đều biến mất?

Chính anh tự nhìn thấu sự giả dối của bảo tàng này, cũng tự anh nhìn thấu sự giả dối của cuộc sống tốt đẹp kia.

Cho nên, cũng chính anh tự nhìn thấy cuộc sống dả dối của mình?

Như thế này là thế nào?

Chẳng lẽ anh cũng là một người sống bên trong những chiếc bình thủy tinh này sao?

Một loại cảm giác khiến cho người ta không thể tưởng tượng được đang bao phủ, nắn bóp trái tim anh.

Huyệt thái dương cứ đập liên hồi, giống như có một lượng máu lớn, đem tất cả chân tướng đưa vào trong đầu anh.

Thậm chí, anh có cảm giác tay cũng đang run lên, mà anh cũng không khống chế được sự run rẩy này.

“a?”

Đúng lúc này, có một bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay anh.

Anh hơi hơi quay đầu, nhìn thấy Oa Oa đang lẳng lặng nhìn anh, vẻ mặt có chút ngạc nhiên hiếu kỳ, cũng có chút quan tâm.

Trên vùng hoang dã rộng lớn này, không phải chỉ có mình anh.

Cảm giác cô độc khổng lồ kia trong chớp mắt đã bị tan biến.

Trái tim đang đập mãnh liệt của Lục Tân cũng đã đập bình thường trở lại.

“Trước, mẹ có hỏi ta có thực sự muốn nhìn thấu sự thật hay không, sau đó bà lại nói, sớm muộn gì thì cũng phải nhìn thấu.”

“Điều này nói rõ, mẹ ta biết, nếu ta nhìn thấy thế giới hư ảo này, cũng sẽ tạm thời…không nhìn thấy mọi người?”

“Cho nên, hiện tại ta có thể nhìn thấy vấn đề chỉ là vì ta có thể nhìn thấu thế giới này, làm cho nhận thức tạm thời bị thay đổi, có lẽ chính là như vậy. Hai cái này giống nhau, cho nên, khi ta có thể nhìn thấy bản chất của thế giới này thì cũng đồng thời mất đi gia đình làm bạn…”

“Chỉ là tạm thời!’

“Cho nên, khi giải quyết xong việc này, tất cả mọi thứ sẽ khôi phục như lúc ban đầu?”

Thật ra, trong lòng Lục Tân không hề thích cảm giác này.

Thậm chí, anh có một loại suy nghĩ, sẽ rời khỏi trường vực này ngay lập tức, xúc động muốn từ bỏ nhiệm vụ này.

Thế nhưng, có Oa Oa ở bên cạnh, tốt xấu gì thì cũng giúp anh loại bỏ chút cảm giác cô độc khi không có ai làm bạn cùng.

Mà khi loại bỏ được chút cảm giác này, lại đổi lấy linh lực, làm cho anh có thể lý trí, suy nghĩ ra một vấn đề.

Anh nghĩ đến, nhìn thái độ kia của mẹ, có lẽ đây cũng là một trong những bài học của mình.

Hơn nữa, nếu như anh muốn điều tra rõ ràng về mục đích của giáo hội khoa học và kỹ thuật thì không thể không duy trì trạng thái nhìn thấy chân tướng?

Cho nên, hiện tại, nhiệm vụ điều tra chỉ có thể tiếp tục làm tiếp?

Cổ hơi cứng đờ, Lục Tân quay đầu nhìn về một chỗ, chỉ thấy xa xa, phía bên trên cánh đồng kia có một vòng xoáy mỏng manh, mà chính chỗ vòng xoáy này lại phát ra những phóng xạ tinh thần màu đỏ sậm vào bên trong thế giới này, cái này tựa như một cái lỗ thủng, là một con đường xông thẳng đến một thế giới khác vậy.

Người ẩn nấp đội mũ màu đen, người này đứng ở bên ngoài lỗ thủng, chăm chú nhìn anh.

Thế mà, nó vẫn tồn tại.

Nói cách khác, khi mình nhìn thấy gia đình và nhìn thấy chúng nó, không hề giống nhau?

Người chịu ảnh hưởng có bảy loại phương diện, có lẽ, mỗi một dạng quái vật tinh thần mà anh có thể nhìn thấy là nhờ các loại phương diện khác nhau của anh nhìn ra?

Nó giống như, bây giờ anh không thể nhìn thấy gia đình mình, nhưng những con quái vật nhỏ bé kia cũng không cảm thấy lạ thường.

Mà lúc này, Oa Oa đứng bên cạnh cũng chỉ cảm thấy tò mò.

Cô bé cũng không nhận ra, trong thời điểm này, tất cả thành viên trong gia đình anh đều đã biến mất.

Quá hỗn loạn.

Lục Tân cảm thấy hơi đau đầu, anh ý thức được, hiện tại, có khả năng anh đã chạm đến được một chân tướng nào đó.

Nhưng thật ra, tận đáy lòng anh, không muốn làm rõ chân tướng này một chút xíu nào.

Tay hơi bị lắc.

Lục Tân cúi đầu, thấy Oa Oa đang chăm chú nhìn anh, lúc này, nụ cười trên mặt cô bé đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt sợ hãi.

Cô bé đang dùng phương thức này, nhẹ nhàng thúc giục Lục Tân.

“Không sao đâu, bây giờ cứ để cho ta thoải mái.”

Lục Tân nhẹ giọng nói với cô bé, rồi lại chậm rãi ngồi xổm xuống đất, thở ra hít vào thật sâu.

Oa Oa vẫn luôn nắm lấy tay anh, không hề buông ra một chút nào.

Đợi thêm vài phút đồng hồ để điều chỉnh cảm xúc, cuối cùng tâm trạng của Lục Tân cũng bình tĩnh được một chút.

Anh thở nhẹ ra một hơi, chậm rãi nhấc eo lên, nhìn về phía Oa Oa nở một nụ cười miễn cưỡng: “Tiếp tục điều tra thôi.”

“Mau chóng đem chút chuyện này xử lý xong…”

“Như vậy thì tốt rồi…”

Con đường nhỏ quanh co đi từ bên ngoài vào vẫn còn, hơn nữa con đường nhỏ này còn làm cho Lục Tân cảm thấy rất quen thuộc.

Lúc trước, khi anh đi vào cấm khu cấp S, hình như là cũng đi trên chính con đường này.

Sau khi đi được một đoạn, thậm chí anh còn thấy những cánh đồng quen thuộc, gọn gàng xinh đẹp.

Cảnh vật trước mắt, giống như một thước đo hết sức chuẩn xác.

Những cánh đồng này cũng đang trồng lương thực, lúc này cũng đang là mùa vào đông, từng cây lúa mì xanh đậm. Nhưng Lục Tân quan sát cả cánh đồng này, lại thấy thực vật ở đây có chút héo rũ, không có đủ sức sống.

Mà ở trên đồng ruộng này, cũng không phát hiện một người nông dân nào hết.

“Có thể xác định được, thị trấn Vui vẻ xảy ra vấn đề…”

“Lần trước ta tới đây, bức xạ tinh thần ở đây rất nhẹ nhàng, bình thản, yên tĩnh, thậm chí còn không thể phát hiện ra được.”

“Nhưng hiện tại, tất cả bức xạ tinh thần này đều có trạng thái khác thường…”

“Ta có cảm giác, viện bảo tàng của tiến sĩ Tai Ách kia vẫn còn ở chỗ này, bao phủ lên toàn bộ nơi hoang dã này, chỉ là, hiện giờ ta không thể nhìn thấy nó…”

Lục Tân nhỏ giọng nói ra rất cả cảnh tượng mình nhìn thấy, để tiện cho người ẩn nấp ghi chép.

ở bên cạnh anh, xung quanh đều là những người chậm chạp, bọn họ giống như mộng du, nhưng bọn họ lại chưa phải là người chết. nhưng Lục Tân có thể nhìn ra, tựa hồ như những người này cũng không còn sức sống như những người chết mà anh đã từng hợp tác cùng. Động tác của họ chậm chạm, cứng ngắc, di chuyển trong phạm vi ba mét vuông xung quanh anh. Động tác của họ thuần thục, yên tĩnh lại làm cho người khác có một loại cảm giác thần bí không có cách nào hình dung được.

“Như lúc trước chúng ta đã phân tích, giáo hội khoa học và kỹ thuật đã đem một lượng lớn dân cư của thành Thủy Loan đi. Số lượng cư dân này so với số lượng cư dân ở khu rừng người chết vẫn nhiều hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại, ta đã nghĩ ra, số lượng cư dân còn lại, có lẽ ta đã tìm được…”

“Hiện tại bọn họ đang ở xung quanh thị trấn Vui Vẻ, bị mộng du ở nơi hoang dã này…”

“Hoặc nói cách khác là, bọn họ đang sống trong một thế giới mà chúng ta không nhìn rõ. Trong mắt chúng ta nhìn thấy, là bọn họ đang mộng du, nhưng ở một thế giới khác được bức xạ tinh thần tạo thành, mỗi người bọn họ đều đang sống rất hạnh phúc, một loại hạnh phúc quái dị…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận