Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 949: Cha con nhận nhau, vô cùng cảm động (2)

Bích Hổ nhập vai hơi nhanh đó, sao anh lại có cảm giác như mình cắm sừng gã vậy nhỉ…

“Không hổ là con gái của cha, mặt này rất giống cha...”

Đàn Gia cũng không cảm thấy ngạc nhiên, tán thưởng một câu, sau đó nhìn về phía Lục Tân, hỏi: “Chuyện gì?”

Lục Tân nhìn lướt qua tờ giấy Hàn Băng đưa cho mình, khẽ nói: “Tôi cần ông điều tra giúp tôi hướng đi của một số hắc thảo.”

Trên tờ giấy kia, Hàn Băng đã ghi lại một số chuyện họ cần điều tra và dò hỏi.

Đây cũng là mục đích chủ yếu của họ lúc này, họ cần phải tìm được nguồn lây nhiễm trong thành phố này, và logic của ô nhiễm.

Vì thế cô đã cẩn thận phân tích.

Thành phố Hắc Chiểu lớn như vậy, còn chia ra thành phố Trung Tâm và thành phố vệ tinh, nếu vậy, để ô nhiễm lan tràn thì cần có một quá trình.

Đầu tiên có thể loại trừ ô nhiễm ở thành phố Hắc Chiểu không phải đột ngột bao trùm cả thành phố, nếu không thì nó phải là một đột biến thật lớn, và người dân ở thành phố Hắc Chiểu sẽ có ấn tượng với chuyện này, chứ không giống như bây giờ, bị ô nhiễm mà còn không biết.

Nếu có quá trình lan tràn ô nhiễm, vậy tất nhiên sẽ có dấu hiệu mất ngủ chia ra trước sau.

Những người tiếp xúc với ô nhiễm ngay từ đầu sẽ là người nảy sinh nhu cầu được ngủ sớm nhất, và cũng là người tiêu dùng lượng thuốc nhiều nhất.

Từ sau khi trăng máu xuất hiện, đa số các ngành công nghiệp trì trệ, các loại thảo dược cũng không còn phát triển phong phú như trước.

Cho nên, Hàn Băng phân tích và phán đoán đã tính toán ra nhất định họ chuyển hướng sang một nhu cầu khác đó chính là hắc thảo.

Hắc thảo là thứ có thể gây tê và ảnh hưởng đến thần kinh, ở mức độ nào đó, nó có thể làm giảm bớt tình trạng mất ngủ của người dùng.

Nếu có bộ phận người nào có xuất hiện nhu cầu bất thường với hắc thảo, vậy sẽ dẫn tới làm ăn buôn bán hắc thảo ảnh hưởng nhất định, cho nên họ chỉ cần cẩn thận điều tra hướng đi của hắc thảo trong một tháng qua, là có thể tìm ra nơi ô nhiễm xảy ra đầu tiên.

Đương nhiên thì không cần phải giải thích kỹ càng tỉ mỉ với cái vị Đàn Gia trước mặt nay.

Lục Tân nói thẳng yêu cầu muốn điều tra hướng đi của hắc thảo trong một tháng qua.

Ban đầu Đàn Gia còn muốn hỏi Lục Tân tại sao lại điều tra thứ này, nhưng mà Hồng Xà vừa ôm cánh tay ông ta làm nũng, ông ta đã lập tức thay đổi suy nghĩ, cười nói: “Cha chỉ lo các con cảm thấy hứng thú với mấy thứ này thôi, con gái ngoan, chỉ có mấy người ngu ngốc mới thích thứ này...”

“Nhưng nếu các con muốn tra hướng đi của thứ này, vậy thì quá đơn giản...”

“Không nói mấy chuyện khác, trong thành vệ tinh 3 này, một nửa số lượng hắc thảo được bán ra đều nằm trong tay cha, chỉ cần kiểm toán là biết ngay.”

Ông ta nói rồi đứng dậy đi về công ty kiểm toán ngay.

Để tránh xảy ra vấn đề, đương nhiên đám người Lục Tân sẽ không thể đi theo ông ta về công ty, vì thế nháy mắt ra hiệu cho Hồng Xà.

Hồng Xà hiểu ý, cô ấy làm nũng năn nỉ Đàn Gia đưa sổ sách đến đây tra.

Đàn Gia “thương con gái yêu” đã lập tức sảng khoái đồng ý, cười ha ha đi xuống lầu dặn dò đàn em về lấy sổ sách.

Hồng Xà kéo cánh tay ông ta cùng đi xuống, Bích Hổ đi theo phía sau họ làm vệ sĩ, để tránh xảy ra bất trắc.

Khi bọn họ vừa đi ra ngoài hành lang, còn có thể nghe thấy tiếng cười vang dội của Đàn Gia: “Con xem con đã kết hôn rồi, thế mà cha chẳng biết gì cả…”

“Thằng nhóc kia, cậu cưới được con gái của tôi là may mắn cậu tu luyện đời trước đó, có biết hay không?”

“Đừng thấy con gái tôi có tình nhân thì không vui...”

“Nếu cậu dám đối xử không tốt với nó, vậy thì không chỉ đánh bầm mắt cậu, mà tôi còn chặt luôn cái chân thứ ba của cậu đấy, biết không?”

“Đã biết, Đàn Gia...”

“Còn gọi Đàn Gia, gọi tiếng cha nghe coi...”

Lục Tân hơi đồng tình với Bích Hổ, đây là bất cẩn chút đã thiệt thòi ngay.

Nhưng anh cũng không ngờ rằng trong lúc anh cảm thấy tội nghiệp cho Bích Hổ, thì lại nghe thấy giọng của gã vang lên: “Ha ha, cha...”

Lục Tân lập tức mơ màng.

Sao anh cảm thấy Bích Hổ còn rất vui vẻ...

“Tìm được nguồn lây nhiễm là một chuyện quan trọng, và xác định logic nguồn ô nhiễm là một chuyện quan trọng khác...”

Lục Tân quyết định không phỏng đoán mạch não Bích Hổ nữa, mà cúi đầu nhìn xuống tờ giấy do Hàn Băng đưa cho anh.

Đại khái trong này đã liệt kê ra những yêu cầu quan trọng trong kế hoạch điều tra lần này.

“Đúng vậy, chỉ cần xác định vị trí nguồn lây nhiễm và logic ô nhiễm, chúng ta sẽ nắm quyền chủ động.”

Hàn Băng cũng cố nén cười, nói với Lục Tân: “Thành phố Hắc Chiểu không phải tràng vực hình ô nhiễm, vậy nhất định sẽ có logic ô nhiễm.”

Lục Tân gật đầu, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: “Sao cô có thể chắc chắn?”

“Vừa rồi tôi lén ngáp...”

Hàn Băng nói: “Nếu không phải bây giờ còn rất nhiều việc phải làm thì tôi đã đi ngủ rồi.”

“Điều này chứng tỏ tôi không bị ô nhiễm.”

“Thậm chí tôi còn luôn dùng đồng hồ kiểm tra đo lường tinh thần để quan sát, cũng không phát hiện ra ảnh hưởng sức mạnh tinh thần khác thường, điều này chứng tỏ bây giờ thành phố Hắc Chiểu không thuộc loại hình tràng vực cũng ô nhiễm, nếu vậy, loại ô nhiễm này sẽ được lan truyền bằng một hình thức khác.”

“Và chúng ta có một nhiệm vụ quan trọng đó là tìm ra hình thức này.”

Lục Tân bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng.

Người có năng lực đều là người có tinh thần bất thường, một khi tinh thần họ trở nên hưng phấn thì mất ngủ một thời gian dài là điều rất bình thường.

Hàn Băng lại là người thường, bôn ba mấy ngày liên tục lại còn phải thức khuya như vậy, đúng là làm khó cô ấy rồi.

Có điều, chuyện này vẫn ổn, ngộ nhỡ Hàn Băng phát hiện cô ấy không ngủ được lúc đó mới to chuyện.

“Nên điều tra về logic ô nhiễm như thế nào?”

Anh cũng lấy lại tinh thần, nhìn về phía Hàn Băng rồi hỏi.

Hàn Băng đã chuẩn bị kỹ từ lâu, nói: “Chúng ta đi xem hai chị em kia.”

Bọn họ cùng nhau ra khỏi phòng khách sạn, đi qua hành lang trải thảm thật dày, lặng lẽ đi về phía căn phòng đã sắp xếp cho hai chị em kia.

Lặng lẽ mở cửa đi vào thì thấy trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc phim hoạt hình đơn điệu và một cậu bé trai năm sáu tuổi cầm miếng bánh quy trong tay, ngồi trên sô pha nghiêm túc xem điện thoại, thấy bọn họ đi vào thì ánh mắt trở nên căng thẳng.

Bên cạnh cậu bé, cô bé đang nằm trên giường, gối đầu trên cánh tay mình ngủ thiếp đi.

Cô bé đang mặc quần áo, nhưng rồi buồn ngủ đến mức ngủ gục.

Bé trai thấy Lục Tân và Hàn Băng đi vào thì hơi sợ hãi, lập tức muốn vươn tay lắc chị gái.

Hàn Băng nhẹ nhàng dựng ngón trỏ lên, thở dài một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Tân.

Tất cả chuyện này đã chứng minh suy đoán vừa rồi của cô ấy:

Trong cả thành phố ai nấy đều mất ngủ, dường như chỉ riêng một mình bé gái này là không bị đánh cắp giấc ngủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận