Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1344: Lớp học của mẹ (2)

Những chuyện mà anh biết thì đúng là rất nhiều, thế nhưng nếu muốn anh nói ra một cách trơn tru, thực sự là một vấn đề cực kỳ khó khăn.

May là anh đã có phương pháp xử lý vấn đề này rồi.

Mẹ đã đồng ý với anh rằng sẽ thay anh nói một số nội dung.

Cho nên sau khi Lục Tân đi lên bục giảng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua những người bên trong giảng đường, anh cười nói: “Tôi cũng không hiểu rõ lắm.”

“Thế nhưng tôi đã vì mọi người mà tìm đến một người thầy.”

“Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở trại trẻ mồ côi, nhưng sau đó có một gia đình đã thu nhận tôi.”

“Tôi vẫn luôn gọi bà ấy là mẹ, cũng vẫn luôn cảm nhận được bà ấy vô cùng lợi hại, những gì mà bà ấy biết thực sự nhiều hơn tôi rất nhiều.”

Anh chậm rãi nói ra những lời này, sau đó bèn nhẹ nhàng quay đầu, nhìn về phía cửa ra vào của giảng đường.

Cạch cạch cạch!

Không chỉ là anh, mà tất cả các nghiên cứu viên, thậm chí là những người có năng lực lúc nãy còn đang trong trạng thái ngủ gà ngủ gật cũng theo đó mà quay đầu lại nhìn.

Trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều có một loại cảm giác kinh ngạc và khẩn trương không nói lên lời.

Thế nhưng, ở cửa giảng đường, không có gì cả.

Lục Tân nhìn thấy mẹ đi vào từ bên ngoài giảng đường ăn mặc rất tinh tế, trên khuôn mặt cũng mang theo nụ cười mất tự nhiên, sau đó mà nhẹ nhàng nở một nụ cười yêu kiều đi lên bục giảng, ánh mắt dịu dàng quét qua những gương mặt có chút đờ đẫn ở bên dưới giảng đường, từ từ đưa tay lên:

“Cậu, đi ra ngoài.”

Đầu tiên là chỉ hướng Bích Hổ.

Khuôn mặt của Bích Hổ tràn ngập nét mờ mịt, ngơ ngác nhìn lên bục giảng một cái, sau đó rúc rúc đầu, chạy chậm ra bên ngoài.

Mẹ anh tiếp tục đưa ngón tay đi tiếp, sau đó chỉ vào người Hùng Hài Tử đằng sau máy vi tính: “Cậu cũng đi ra ngoài.”

Hùng Hài Tử đang dùng thái độ hóng chuyện vui mà quan sát Bích Hổ chợt ngẩn ngơ, khép máy vi tính lại chậm rãi chạy ra bên ngoài.

Sau đó mẹ anh chỉ về hướng Hồng Xà và Thần Bà.

Hai người bọn họ ngồi chung một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chân của hai người ở dưới gầm ghế đang rất hăng say đấu đá nhau.

“Hai người đi ra ngoài.”

Hồng Xà và Thần Bà đều đồng loạt ngẩn ngơ, cũng khá không phục mà đứng dậy, cùng nhau đi ra ngoài.

Rất nhanh bên ngoài giảng đường đã vang lên thanh âm gây lộn.

Mẹ anh lại chỉ vào người Chó Trông Cửa đang ngồi như một pho tượng sừng sững ở giữa giảng đường: “Cậu cũng đi ra ngoài.”

Chó Trông Cửa khẽ ngẩng đầu dường như vô cùng có ý kiến.

Mẹ anh nói: “Tưởng rằng đeo kính râm thì tôi không nhìn thấy cậu đang ngủ gà ngủ gật hay sao?”

Chó Trông Cửa nhất thời nghẹn họng, yên lặng đứng dậy đi ra ngoài.

Ánh mắt mẹ anh quét qua người La Hán nhát gan, còn có một người có năng lực khác đang ngồi ở bên cạnh.

Lúc ánh mắt bà nhìn về phía Oa Oa, Oa Oa cũng tự giác đứng lên.

“Cô có thể ở lại.”

Trên khuôn mặt của mẹ bỗng nhiên nở một nụ cười tươi, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Nghe không hiểu cũng không sao cả, cứ đợi ở đó là được rồi.”

Oa Oa có chút kinh ngạc, đàng hoàng ngồi xuống.

“Nghe những lời tôi nói, là mấy người đang được hưởng tiện nghi, còn là tiện nghi vô cùng lớn.”

Mẹ anh từ từ cầm lấy phấn viết ở trên bục giảng, sau đó kéo tấm bảng đen sau lưng xuống, nhẹ giọng nói với những người đang như gặp địch mạnh mà căng thẳng ngồi ngay ngắn phía dưới kia: “Bời vì tôi không định nói về những thứ chung chung, thứ mà tôi nói, là thứ mà mấy người có thể dùng ngay.”

“Điều thứ nhất tôi muốn nói, là quan hệ giữa tôn giáo và chính trị.”

Bà ấy khẽ mỉm cười, nhìn về phía giáo sư Bạch, cùng với đám người ngài Tô đang ngồi ở phía sau không dám nuốt cả nước miếng, bà nói:

“Có một số điều mà mọi người phải thừa nhận rằng, đối mặt với thế giới sau khi trăng đỏ hiện thế, tôn giáo là một loại phương pháp cực kỳ tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức lực, lại còn có hiệu quả ổn định duy nhất, cho nên, dẫu cho là giáo hội Khoa học và Công nghệ phương Nam, hay là tổ chức thần bí Hỏa Chủng đi chăng nữa, đều thông minh hơn mấy người nhiều.”

“Thế nhưng tôi cũng phải nói thêm là, con đường của bọn họ đều là đường chết, đường sống duy nhất nằm ở chỗ các người đây này.”

“Đây cũng là nguyên nhân tôi đồng ý nói cho mấy người những nội dung này.”

Toàn bộ mọi người bên trong giảng đường nghe thấy tiếng nói truyền đến từ bên trên bục giảng đều như gặp phải kẻ địch lớn, không dám nói tiếng nào.

Bọn họ nhìn Lục Tân luôn mang nụ cười dịu dàng trên môi, từng chút từng chút mà mạch lạc, cẩn thận thuận miệng nói ra đáp án của vấn đề mà bọn họ khốn khổ khốn nạn trước giờ, hơn nữa dù cho có bỏ ra bao nhiêu sức lực cũng không thể nào tìm ra được, cảm thấy trong đầu như có gió thổi mây vần vậy.

Cho dù ngay cả là Hàn Băng cũng trở nên khẩn trương hơn.

Cô ấy lặng lẽ nhìn về phía Linda một cái, cũng nhìn thấy sự khiếp sợ và kinh ngạc trên khuôn mặt của cô ta.

Hai người không dám cử động quá mạnh, sợ bị đuổi ra ngoài.

Cho dù là từ rất lâu trước kia cô ấy cũng đã biết đến một số tài liệu có liên quan đến Lục Tân, thế nhưng cho tới bây giờ cô ấy vấn chưa từng nghĩ rằng có một ngày Lục Tân lại có thể vừa thản nhiên vừa trấn định, biểu lộ hết thảy mặt hiểu biết của bản thân trước mặt mọi người, dường như không còn chút cố kỵ nào nữa…

Vì thế, những người ở trong giảng đường chia làm ba bộ phận.

Một bộ phận là nhóm nghiên cứu viên, bị nội dung giảng giải của Lục Tân hấp dẫn, không rảnh bận tâm đến như thứ khác, chỉ nhanh chóng ghi chép lại.

Một bộ phận là đám người Hàn Băng, nội tâm vô cùng khiếp sợ, cảm giác vừa quỷ dị mà lại vừa đáng sợ.

Một bộ phận khác là Oa Oa, hai tay chống cằm, cô ấy đang nghe cực kỳ nghiêm túc.

“Giáo sư Bạch, chuyện là… Mấy thứ này, ông có thể nghe hiểu được sao?”

Mãi cho đến khi cách đoạn giảng thuật kia xa một chút, nhóm nghiên cứu viên mới có thể khiếp sợ mà lặng lẽ đặt câu hỏi với giáo sư Bạch.

Giáo sư Bạch trấn định ngồi ở trên ghế, trầm mặc thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đối mặt với những điều mà bản thân không biết, không cần nóng lòng cầu giải đáp.”

“Chỉ cần nhớ kĩ, đáp án sẽ đến trước mặt chúng ta.”

Nhóm nghiên cứu viên đứng bên cạnh đều lắp bắp kinh hãi, phụ họa theo mà gật đầu, sau đó khi xoay người thảo luận, đều nhẹ nhàng thở ra.

“Thì ra là giáo sư Bạch cũng không hiểu, vậy thì không phải bởi vì nguyên nhân trình độ của chúng ta quá thấp đâu…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận