Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1310: Bữa ăn chúc mừng gia đình (2)

Mang theo nụ cười tươi vừa ý, Lục Tân ngồi ở phía trước bàn ăn.

Nếu như nói đây là một bữa tiệc chúc mừng, vậy những thứ ở trong tòa nhà này, vào thời điểm chúng nó đối kháng với Tàng Trượng Nhân cũng đã lập được công lao.

Cho nên, đương nhiên cũng phải chia cho chúng nó một chút, cho dù ấy chỉ là một chén cơm.

Mẹ anh, em gái, còn có cha anh, cũng đều đang ngồi ở trước bàn ăn, tuy rằng trước đó đã dùng bữa rồi, Lục Tân vẫn cầm chén cơm lên, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ngồi quây quần cùng với người nhà, sau chuyện phá hỏng kế hoạch của Tàng Trượng Nhân ở thành phố Hỏa Chúng anh cũng vẫn luôn suy nghĩ, thế nhưng lại bị một số chuyện diễn ra làm cho anh chậm rãi không thể hiểu được, cũng không thể thảo luận hay phân tích được gì với mọi người…

“Không có gì để mà phải thảo luận cả.”

Thế nhưng sau khi nghe Lục Tân nói xong, mẹ anh lại mỉm cười nói: “Kế hoạch lần này tuy rằng có chút phức tạp, nhưng cũng không đáng để chúng ta phải coi trọng quá mức. Sau này có lẽ những chuyện như thế này sẽ còn xảy ra nhiều, bọn họ có lẽ sẽ vẫn luôn không thành thật với chúng ta, thế nhưng ưu thế vĩnh viễn vẫn nằm trong tay của chúng ta mà thôi.”

“Được rồi…”

Nhìn nụ cười tự tin của mẹ mình, Lục Tân cúi đầu và mấy ngụm cơm vào miệng.

Lần này quả thật đã kiếm bộn rồi.

Chiến dịch lần này của thành phố Hỏa Chúng, xiềng xích chi phối của Tàng Trượng Nhân, dường như là đã bị tiến sĩ An của viện nghiên cứu Nguyệt Thực thu hồi rồi, mà dựa theo những tin tức lộ ra từ lời nói của mẹ, tiến sĩ An hẳn là sẽ phân chia mấy thứ này cho số 7 cùng với người phụ nữ đầu đội vương miện mũ gai kia để làm thù lao, nhà anh dù không được phân gì, thế nhưng bản thân anh ở lại cuối cùng, may mắn có được phần máu thịt mà Tàng Trượng Nhân để lại, cho nên…

Không tồi.

Máu thịt của Tàng Trượng Nhân, cùng với bàn tay tái nhợt này, còn có thứ gì có thể có ưu thế hơn được nữa chứ?

Cho nên sau khi yên lặng nuốt vào mấy ngụm cơm, Lục Tân nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại con đã rất lợi hại à?”

“Hửm?”

Em gái và cha anh ngồi ở một bên nghe thấy thế, đều tò mò ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Còn mẹ anh lại lộ ra một nụ cười tươi tắn dịu dàng, dùng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Lục Tân, nói: “Bản thân con cảm thấy thế nào?”

“Lợi hại hơn so với trước kia một chút…”

Lục Tân nhẹ giọng gật đầu, nói: “Như vậy, hiện tại có phải là con đã có chút nắm chắc đối với thí luyện của ông viện trưởng viện số năm rồi hay không?”

Ánh đèn trong phòng như là bị dòng điện ngắt quãng, không lưu loát, hơi hơi rung động một chút.

Tuy rằng toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh chóng, thay đổi không lớn, nhưng dường như lại khiến cho bầu không khí trong khắp căn nhà xảy ra biến đổi vi diệu.

Câu hỏi của Lục Tân rất nghiêm túc.

Anh vẫn còn nhớ rõ lúc ấy mẹ anh đã phải bỏ bao nhiêu tâm sức ra, thậm chí còn bày ra một mặt không mấy tốt đẹp của bản thân ra trước mặt người khác, mà tất cả cũng chỉ là vì có thể đoạt lấy bàn tay tái nhợt này cho anh, có thể thấy mục đích của việc đoạt lấy bàn tay tái nhợt này, chắc chắn không chỉ là để đối phó với Tàng Trượng Nhân. Câu nói đầu tiên bà nói ra cũng chính là mục đích chính nhất của bà ấy, chính là vì gia tăng số lượng con át chủ bài trong tay mình, để có thể sẵn sàng ứng biến với thí luyện mà ông viện trưởng giao cho mình.

Lục Tân cũng không mong muốn nói ra sự sợ hãi tồn tại sâu trong tâm khảm của anh.

Số tám đến đó, điều này khiến cho anh cảm nhận được sự khẩn trương chân chính, chính là loại cảm giác không thể nắm chắc được biến hòa trong tương lai.

Như vậy, nếu như người đến là ông viện trưởng thì sao?

Cho nên, sâu bên trong anh luôn có một cảm giác gấp rút nào đó, thật ra điều anh kỳ vọng chỉ là mẹ có thể cho anh được một câu trả lời khẳng định.

Nhưng sau khi mẹ nghe Lục Tân nói xong, bà hơi hơi trầm mặc một hồi, ly pha lê đã đưa đến bên miệng rồi, nhưng lại chậm rãi không uống nước bên trong.

Một hồi lâu sau, bà ấy mới thản nhiên nhìn Lục Tân mà lắc đầu: “Mẹ cũng không biết.”

Sau đó trên khuôn mặt của bà lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Nhưng chỉ cần chúng ta đã nỗ lực hết sức mình, vậy thì chẳng còn gì là đáng sợ cả, không phải sao?”

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ấm áp mà chứa chan tình cảm.

Dường như, dù là em gái đang tròn xoe đôi mắt nhìn anh, hay là cha đang ngồi kia, đều đang âm thầm gật đầu.

“Nỗ lực hết sức mình ư?”

Còn Lục Tân lại rơi vào trong trầm tư.

Tất nhiên mẹ anh vì cái nhà này, đã bỏ ra sự cố gắng lớn nhất, chuyện này quả thực làm cho người ta phải cảm động.

Em gái anh cũng rất nỗ lực, tuy rằng cô bé vẫn còn nhỏ.

Còn về cha anh… Đại khái, có lẽ, có khả năng, phần nào đó cũng coi như có nỗ lực?

Thế còn bản thân anh thì sao đây?

Vừa chậm rãi gảy gảy hạt cơm, Lục Tân vừa suy tư, sau đó anh buông bát cơm trong tay xuống, nhẹ giọng nói:

“Con đã gặp số tám.”

Mẹ lẳng lặng nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu, dường như đã sớm biết chuyện này.

Lục Tân tiếp tục nói: “Hiện tại cậu ấy đã trưởng thành, trở thành người chấp hành của tòa án Ngọ Dạ. Cậu ấy nói vì tiện đường nên đến đây thăm chúng ta một chút, con bèn mời cậu ấy một bữa cơm, cậu ấy còn mời con đi xem quá trình cậu ấy chấp hành thẩm phán. Quá trình…… cực kỳ đẫm máu, cũng cực kỳ phức tạp, con có rất nhiều lời muốn nói với cậu ấy, nhưng lại cảm giác không có đủ tự tin nói ra, điều duy nhất có thể xác định chính là, cảm giác của con đối với cậu ấy……”

Dừng một chút, anh mới nói ra thứ cảm giác anh vẫn luôn mang: “Thực hâm mộ.”

“Cho dù đúng sai như thế nào, số tám thật sự là một người biết mình muốn gì, cũng biết bản thân cần phải làm gì……”

“Đặt trên bàn cân cùng với cậu ấy, mấy năm qua con vẫn luôn hồ đồ mà trải qua từng ngày, ngay cả việc bản thân mình đã trải qua cái gì cũng không biết…”

“Con không có sự nỗ lực giống như là cậu ấy, cũng cảm thấy, nếu như so sánh con với cậu ấy, còn quá mơ hồ…”

“Có lẽ chính là bởi vì con không đủ nghiêm túc, cho nên khi đối mặt với câu hỏi của cậu ấy, còn không có cách nào đưa ra một câu trả lời xác đáng…”

Lục Tân nói dứt lời, trên khuôn mặt đã lộ ra thứ cảm xúc hơi hơi uể oải.

“Anh ơi…”

Nhìn thấy dáng vẻ của anh, em gái bỗng nhiên nhỏ giọng kêu lên một tiếng, duỗi tay bắt lấy cánh tay của Lục Tân.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, là vẻ mặt ngập tràn sự đau lòng và thương cảm.

Cô bé vừa nắm lấy bàn tay của Lục Tân, vừa thật cẩn thận mà nhìn thoáng qua đỉnh đầu của anh.

Cũng không biết là cô bé đã nhìn thấy được cái gì, chỉ là thoáng nhìn qua, cô đã nhanh chóng rụt trở về, thanh âm cũng theo bản năng mà đè thấp:

“Chỉ là, anh trai, nhiều năm như vậy…”

“Anh lại vẫn luôn gánh theo thứ nặng nề như thế mà tiếp tục cuộc sống…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận