Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 432: Xin đừng làm tổn thương tôi (2)

Tiếng súng vang lên bốn phía, bốn người ngã xuống trước mặt Lục Tân.

Bọn họ lần lần là bốn người vừa rồi cầm bó đuốc, búa, dao phay và hòn đó ném vào người anh.

Trước ngực và bụng của bọn họ đều xuất hiện một lỗ máu sâu hoắm, màu chảy ào ạt.

“Xin mọi người hãy nghe tôi nói, các người làm tổn thương tôi thì tôi sẽ tự vệ…”

“Trong tay tôi có súng, các người sẽ thiệt thòi…”

Mặt của Lục Tân một lần nữa chìm vào trong bóng tối. Anh vừa bình tĩnh nói, vừa tiến về phía trước.

“A a. . .”

Tiếng súng đột ngột vang lên sau đó người phía trước ngã xuống, cụ già kia hay nói đúng hơn là vị trưởng thôn của thôn nhỏ này đã sợ đến mức nghẹn họng nhìn trân trối.

Ông ta vừa lùi về phía au vừa hét to: “Mau đánh chết anh ta. Mau đánh chết anh ta! Con trai tôi…”

Lúc trưởng thôn lớn giọng hô hào thì Lục Tân đã chạy đến trước mặt ông ta.

Người đàn ông lực lượng cầm bình xịt bên cạnh ông ta cũng không ngờ tới là Lục Tân lại đến nhanh như vậy, luống cuống tay chân giật chốt của bình xịt.

Có lẽ trong thời gian dài không dùng tới nên chốt của của bình xịt hơi có vấn đề, hắn ta phải dùng hai ba giây đồng hồ mới giật được.

Trong miệng bình xịt tự chế lập tức vang lên một tiếng nổ trầm vang, những hạt sắt bắn về bốn phía.

Nhưng Lục Tân chạy đến trước mặt hắn ta, dùng tay đỡ bình xịt làm miệng của nó hướng lên trời.

Tất cả hạt sắt nhỏ đều bắn lên trời, trong không khí có mùi thuốc súng nồng nặc.

Một tay Lục Tân cầm ống bình xịt, một tay cầm súng chỉ vào trán của người đàn ông lực lưỡng này, nổ súng “đùng” một tiếng.

Người đàn ông ngã xuống, cụ già bị dọa đến mức kêu gào thất thanh. Người đàn ông cầm theo hai con dao phay bên cạnh ông ta thì lộ ra sức mạnh vừa hung ác vừa tàn nhẫn. Trong cổ họng hắn gào lên hừ hừ, dùng sức nhấc hai con dao phay trong tay hét to: “Chém chết anh ta…!”

Tiếng hét thì đủ to nhưng thật ra hắn ta cũng bị dọa sợ, không dám xông lên thật.

Lục Tân quay đầu nhìn về phía hắn ta, vì đề phòng chuyện bất ngờ nên anh nhấc súng chỉ vào mặt của hắn ta.

Lục Tân hơi nghiêng nghiêng đầu đánh giá hắn ta: “Anh thật sự muốn chém chết tôi à?”

“Tôi…”

Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ, không nói nên lời, đầu chỉ theo bản năng mà lắc sang hai bên phải trái.

Nhưng Lục Tân nhìn kỹ hắn ta một cái đã cắt ngang động tác của hắn ta: “Anh thực sự muốn thế.”

Sau một giây: “Đùng.!”

Phía trước căn nhà bỗng trở nên im ắng.

Những người lưng còng xung quanh đã sợ đến mức ngã nhào xuống đất, co rúm người trên mặt đất ngơ ngác nhìn.

Nhìn trong sân bỗng nhiều thêm mấy cái xác, thậm chí bọn họ còn cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ, rất không thực tế.

Cũng do loại cảm giác hoang đường này làm bọn họ thậm chí quên cả chạy trốn.

“Tôi thực sự không có ác ý với các người.”

Lục Tân đứng ở trước mặt ông cụ kia, đẩy ổ quay của súng ra.

Đổ sạch sáu chiếc vỏ đạn ở bên trong ra ngoài, sau đó móc ra đạn mới rồi nhét từng viên, từng viên vào ổ đạn.

Đồng thời, nói với cụ già này: “Nhưng nếu các người làm tổn thương tôi, thì tôi chắc chắn phải bảo vệ bản thân. Cho nên, chúng ta bình tĩnh, hòa nhã ngồi xuống, nói chuyện làm thế nào để giúp các người xử lý chuyện ô nhiễm đặc thù này, không phải tốt hơn sao?”

“. . . Thậm chí tôi không hề tính toán đến chuyện xử lý vấn đề này mà đòi thù lao của các người.”

Cụ già nghe thấy lời nói vô cùng bình tĩnh của Lục Tân, cổ họng hừ hừ. Bỗng nhiên, ông ta đau đớn đến mức không muốn sống nữa mà ngồi xổm xuống, thét lên một tiếng vô cùng bi thương: “Con của tôi… Thằng cả, thằng cả, con sao rồi? Thằng hai! Thằng hai, nói chuyện đi…”

Lục Tân nhíu mày, xem ra, cụ già này bây giờ không dễ trao đổi rồi.

Anh nhìn về những người khác, muốn tìm một người có thể dẫn anh đi tìm người phụ nữ là nguồn ô nhiễm kia.

Sau đó anh phát hiện, trong số những người vừa khủng hoảng, sợ hãi kia, sau khi nghe được tiếng khóc rống của cụ già thì giống như nghĩ đến điều gì đó. Sau đó ngày càng nhiều người lộ ra khuôn mặt hưng phấn vượt qua sự sợ hãi trong lòng.

“Trương Đại Trương Nhị đều đã chết… Vậy thì… người phụ nữ kia đến lượt tôi rồi phải không?”

Trên mặt của họ nhanh chóng hiện lên vẻ tham lam và hưng phấn lạ thường, không ngừng tăng lên.

“Tôi, tôi…”

“Cuối cùng cũng đến lượt tôi…”

“Đều con mẹ nó tránh ra cho tôi, người phụ nữ kia là của tôi…”

Anh kéo tôi, tôi kéo anh. Bọn họ tranh giành, chen lấy nhau, liều mạng chạy về một hướng.

“Người phụ nữ?”

Lục Tân hơi hơi nhíu mày, nhìn về hướng mà bọn họ đang lao đến.

Bọn họ đang nói đến nguồn ô nhiễm kia sao?

Lúc anh đang suy nghĩ thì bên cạnh anh bỗng truyền đến một giọng nói tò mò: “Hả?”

Lục Tân thấy một cái bóng trắng nhảy về phía mình, bò từ chân và cánh tay của mình để trèo lên bả vai Lục Tân.

Là em gái, lúc nãy cô còn tỏ ra giận dỗi, giờ đã hết giận rồi.

Cô đang tò mò nhìn về phía trước, lúc này bỗng nhiên hơi phấn kích reo lên: “Anh trai, anh mau nhìn này…”

Lục Tân ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy cuối con đường nhỏ trong thôn này có một người phụ nữ đang đi tới

Trên cơ thể người phụ nữ kia chỉ khoác một bộ quần áo rách rưới, xiêu vẹo đi dưới ánh trăng. Lúc cô ta bước đi có tư thế rất kỳ lạ, một tay co ro, một chân kéo lê đằng sau. Mỗi khi bước một bước, cơ thể giống như nghiêng nghiêng một cái, vụng về mà kỳ lạ.

Lúc bóng dáng của cô xuất hiện, những người đang chen lấn muốn xông tới kia đều lập tức dừng lại.

Bọn họ ngồi xổm trên đường, ngẩng đầu lên, ngốc nghếch nhìn về người phụ nữ, tiếng nuốt nước miếng vang lên.

Hình ảnh này gợi lên một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.

Lục Tân nhíu mày nhìn về người phụ nữ kia, lại phát hiện người phụ nữ cũng đang nhìn mình chằm chằm.

Đầu tóc cô ta rối bời, xõa tung ngay trước mặt, không nhìn rõ khuôn mặt của cô ta như thế nào.

Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cơ thể của cô ta mặc dù không cân đối nhưng lại có vẻ đẹp lạ lùng.

Dáng người cao gầy, hai chân thon dài, làn da dưới ánh sáng của Trăng Máu cũng bóng loáng khác thường.

Đến tư thế xiêu vẹo đi qua đi lại cũng giống với một loại ý vị kỳ lạ nào đó.

Nếu nhìn cẩn thận thì thậm chí cảm thấy như đang nhảy múa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận