Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 395: Cảm ơn sự giúp đỡ của anh

Cái bóng dáng hư ảo kia chỉ lẳng lặng phiêu diêu ở đó.

Dưới thân thể của nó là một cái xác chết nằm im lặng. Trên người thi thể mặc một cái áo choàng màu đỏ, trên cổ còn đeo máy khống chế năng lực, trên đầu đội mũ bảo hộ thuỷ tinh, đã không còn một chút sức sống nào, chỗ cổ có một dấu vết bị điện cường độ mạnh giật.

Cái bóng này dường như được mọc ra từ bên trong thi thể, tựa như là một đóa hoa màu trắng mọc ra từ mảnh đất đỏ vậy.

Ban đầu, nó trông như không có một chút ý thức nào, cứ lơ lửng giữa không trung và hình như nó sẽ như thế mãi.

Mãi cho đến khi Lục Tân chú ý đến nó, nó mới có một cảm ứng khác thường nào đó, khiến cho thân thể của nó hơi run lên một chút, trong ánh mắt trống rỗng từ từ có một chút sức sống, nó chậm rãi cúi đầu nhìn về phía Lục Tân, bất động cũng không nói một lời nào.

Trong nháy mắt, tâm trạng tuyệt vọng, trống rỗng cuồn cuộn kéo đến lan lên người Lục Tân.

Điều này khiến cho người Lục Tân cũng xuất hiện từng mảng lốm đốm giống với cái bóng này.

Nhưng, mảng lốm đốm này chỉ xuất hiện trong một thời gian rất ngắn, vì đã bị cái bóng trắng xung quanh Lục Tân tẩy sạch.

Thậm chí, trong những cái bóng kia có một phần trở nên điên cuồng, mãnh liệt đến gần, muốn nuốt trọn cái bóng trắng hư ảo này.

Lục Tân hơi đưa tay ra ngăn cái bóng đen lại.

Anh giống như đang tuyên bố với cái bóng của mình rằng con mồi này thuộc về tôi.

Bóng đen ở xung quanh lắc lư, phảng phất như phát ra từng tiếng cười gằn, nhưng cuối cùng vẫn không đến gần.

Lúc này, Lục Tân mới nhìn về phía cái bóng trắng kia, nói khẽ: "Nhìn xung quanh xem đã loạn như thế nào rồi?"

"Toàn bộ khách sạn thuỷ tinh đều vỡ nát cả rồi, đường cũng đã nứt ra, lan can cũng bóp méo... Rốt cuộc phải tốn hết bao nhiêu tiền để sửa chữa đây?"

Anh hít vào một hơi thật sâu: "Tôi vốn thật sự rất thích thành phố này..."

"Rất nhiều người nỗ lực lâu như thế, mới vẽ ra được một đường lối chỉnh tề như vậy, thoáng cái đã bị anh làm cho rối tinh rối mù rồi."

Không biết cái bóng màu trắng có thể nghe hiểu lời Lục Tân nói hay không, dường như nó thoáng liếc mắt nhìn về phía cái bóng của Lục Tân.

Dường như nó không hiểu cho lắm.

Một người có cái bóng thế này, nói ra những lời có "quy tắc" và "chỉnh tề" thế này?

Lục Tân cũng không có giải thích với nó, hoặc là giải thích rõ ràng ra gì gì đó.

Theo tình báo vừa rồi, anh đã biết được "người năng lực" cấp S này đã chết.

Mình lại giao tiếp với một người chết.

Cho nên, không thể nào trông chờ một người chết hiểu ý tứ của mình, anh muốn cho hắn biết là mình đang muốn làm gì thôi.

"Trông anh giống như rất tha thiết được chết đi nhỉ."

Lục Tân nhìn qua nó, nói: "Tôi có thể cảm nhận được kiểu không tiếp thu được gì của anh, chẳng qua là thấy sống rất mệt mỏi."

"Tiếp tục sống để cảm nhận cái thế giới này, đối với anh mà nói quả thật rất thống khổ, trước đó tôi cũng từng có tâm trạng như vậy."

"Có điều, tôi may hơn anh một chút, tốt xấu gì tôi cũng có một số việc còn vướng mắc, mà lại, tôi cũng nhanh chóng có người nhà làm bạn..."

"..."

Cái bóng trắng chỉ là lẳng lặng phiêu diêu, phảng phất như không thuộc về thế giới này.

"Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của anh, cho nên tôi cũng không địch sẽ chất vấn anh vì sao lại làm ra những chuyện này."

Lục Tân thành khẩn nói với nó: "Nhưng quả thật những chuyện anh làm đây đều sai cả, cho nên tôi cũng không có ý đồng tình với anh."

Sau đó, anh vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt của cái bóng này, nói: "Anh bị người ta xem như vũ khí để tập kích thành phố Thanh Cảng, cho nên, tôi dùng chuyện tiêu diệt anh đây coi như cảnh cáo người vẫn luôn xem sự thống khổ của người khác là vũ khí kia..."

"Đây là một chuyện vô cùng công bằng, cũng vô cùng hợp lý mà?"

"..."

Cái bóng trắng không có phản ứng gì, không biết là nó không thể hiểu được hay là nó không thích trả lời.

Có lẽ, nếu như nó đã có ham muốn nguyện ý đáp lại bất cứ người nào, thì cũng sẽ không muốn chết đi.

"Lát nữa tôi sẽ dùng một cách vô cùng cao cấp để giết chết anh... Lại chết thêm một lần nữa..."

"Để kết thúc chuyện này."

Lục Tân chân thành nói với cái bóng trắng này: "Nhưng trước khi làm chuyện này, tôi cần anh giúp tôi một chuyện."

"Dù sao, tất cả đối với anh mà nói đều không hề quan trọng, cho nên chắc là anh sẽ tình nguyện giúp tôi nhỉ?"

Cái bóng trắng không có phản ứng.

Thế là Lục Tân bày ra một biểu cảm cảm kích: "Cảm ơn anh!"

Lúc nói đến đây, anh chậm rãi đưa tay ra, chộp lấy yết hầu của cái bóng trắng hư ảo kia.

Cái bóng trắng kia vốn chỉ là một cái bóng hư ảo.

Lúc bàn tay người đến gần nó hoặc là xuyên qua nó, sẽ chỉ cảm nhận được một chút cảm giác tê dại nhẹ.

Đồng thời cảm nhận được nó là một loại hư vô đến vô cùng vô tận, giống như cảm xúc đang đối diện với một cái động lớn vậy.

Cảm xúc của người bình thường có đủ loại và nằm ở trạng thái hoàn toàn có thể thay đổi, đó chính là cảm giác lúc đến gần nó.

Lục Tân nhận cảm xúc này, cũng mượn nó để cảm nhận những vật khác.

Một tia xúc giác vô hình từ trên thân của cái bóng hư ảo này chạy dọc ra ngoài.

Thông qua nó, Lục Tân cảm nhận được quái vật tinh thần vô cùng vô tận ở xung quanh kia, thậm chí còn có thể cảm nhận được tâm trạng của những con quái vật tinh thần này nữa, trong chúng nó có con thì điên cuồng hỗn loạn với cái bóng kia, cảm nhận được một loại sợ hãi và tuyệt vọng muốn liều mạng trốn thoát.

Có con nhìn người phụ nữ ôn nhu đẹp đẽ ở trước mắt kia, sợ đến run lẩy bẩy.

Có con bị một cô gái dáng vẻ đáng yêu đuổi theo, chỉ muốn liều mạng bỏ trốn...

... Vài thứ này đều không quan trọng.

Lục Tân nhờ cái bóng hư ảo, tìm được mục tiêu mình muốn.

Bên trong phỏng đoán của anh, chắc chắn là mục tiêu này có tồn tại.

Quả nhiên, trong nháy mắt sau khi cảm nhận được quái vật tinh thần trên dưới một trăm đầu, Lục Tân đột nhiên mở mắt.

Lúc này, anh đã thấy một con quái vật có tứ chi ngắn nhỏ và yếu ớt, nhưng lại có thân thể mập mạp cồng kềnh, hơn nữa ở giữa thân thể này đã nứt ra một đường nhỏ, bên trong là một cái tròng mắt có vẻ hơi mê mang, chạy cũng chậm hơn so với người khác.

Nó nằm trong loại hỗn loạn thế này dường như có hơi lúng túng.

Đến bây giờ vẫn chưa bị tiêu diệt là vì nó vẫn còn đủ may, giống như khi xếp hàng thì xếp lúc sau vậy.

Lục Tân nhìn về phía nó, bỗng nhiên trong lòng anh lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết cực lớn.

Những cái bóng ở xung quanh trong chớp mắt cũng trở nên cuồng bạo hơn, tốc độ cắn nuốt hoặc huỷ diệt các con quái vật tinh thần khác cũng mãnh liệt gấp bội.

Con quái vật tinh thần này cũng cảm thấy sợ hãi.

Vậy nên, dù chạy không nhanh thì nó vẫn cố gắng di chuyển bắp chân, chật vật chuyển động về phía trước.

Cái bóng đen khổng lồ ở đằng kia đủ để bao trùm phạm vi trăm mét bao gồm cả con quái vật tinh thần trong đó, nó nhanh nhẹn khéo léo, từ đầu đến cuối nó đều vừa vặn chui lọt vào khe hở của cái bóng, thế là nó may mắn mơ màng cố gắng vung bắp chân, run rẩy chạy về phía trước...

Chạy mãi chạy mãi rồi nó cũng phát hiện có gì đó không đúng, bèn ngẩng đầu lên, nó liền thấy Lục Tân ở cách đó không xa.

Lúc này, Lục Tân đang bóp cổ cái bóng trắng hư ảo, đồng thời cũng đang nhìn nó nở một nụ cười ấm áp.

Quái vật nhận lấy nụ cười và cái nhìn này, trong lòng sinh ra một loại sợ hãi mãnh liệt, nó gần như theo bản năng mà thi triển năng lực của mình về phía Lục Tân, dọc theo tứ chi nhỏ ngắn yếu ớt của nó lập tức biến thành xúc tu tinh tế, chụp lấy Lục Tân.

Lục Tân không hề né tránh, để mặc cho nó bắt lấy mình.

Sau đó, anh liền cảm thấy có một loại cảm giác buồn ngủ đến lạ thường truyền đến, thế giới xung quanh bắt đầu trở nên không ổn định.

Trước khi thế giới chân thật hoàn toàn biến mất, Lục Tân nhìn thoáng qua cái bóng của mình.

Lại thoáng nhìn mẹ.

Cái nhìn này có ý nghĩa là, chuyện này, các người đừng có cản con...
Bạn cần đăng nhập để bình luận