Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1415: Thành phố giả tưởng (2)

Số tám không thể không gật đầu một cái, nhìn không hăng hái lắm.

Lục Tân lại gọi cho mình thêm hai món ăn, đều là thịt.

Sau đó ở trên chiếc bàn tính đầy dầu mỡ, ba người đàn ông im lặng chờ ông chủ mang thức ăn lên.

Đầu tiên là bình rượu trắng cùng với trứng vịt mặn của ông bảo vệ, đúng là rượu ngon, còn được dán tên nhãn hiệu.

Ông ta nhìn số tám và Lục Tân một cái, không có hỏi ý kiến, cứ thế cầm lấy ly rượu của hai người, rót cho mỗi người một ly.

Ba người yên lặng nâng ly, lên không có ý định cụng ly.

Lúc mùi vị rượu cay nồng rót vào cổ họng, trong lòng mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.

Lục Tân coi như là người mời khách, lúc này tâm sự nặng nhất.

Người nhà của anh cũng đã mệt rồi, tất cả đều quay trở về. Cho nên lúc này anh đang dùng thái độ bình thường nhất để đối mặt với hai người kia.

Không có người để thương lượng, cho nên anh nói chuyện cũng cực kỳ cẩn thận, suy nghĩ rất lâu ở trong lòng.

Im lặng một lúc lâu sau, số tám lại là người đầu tiên mở miệng trước: “Thật sự đã giải quyết xong rồi?”

“Đúng vậy.”

Lục Tân đặt chiếc ly xuống, từ từ nhìn số tám một cái, nói tiếp: “Người cầm kiếm đã chết rồi.”

Có thể thấy rõ ràng bàn tay số tám khẽ run lên một chút.

Ông bảo vệ ở bên cạnh trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, bất chợt cúi đầu xuống.

Lục Tân nhìn số tám nói tiếp: “Ngoài ra chuyện của người cầm kiếm có một chút vấn đề. Lúc trước anh đi theo tòa án Ngọ Dạ cũng có vấn đề. Lúc gần cuối cùng, người cầm kiếm đã tiến đến trạng thái gần như mất khống chế, mà bên trong tòa án Ngọ Dạ, tất cả đều là người chết.”

Nói một hơi dài như vậy, trong không khí ngập tràn mùi dầu mỡ lập tức xuất hiện cảm giác đè nén lạnh lùng.

Lục Tân cố gắng để những lời nói của mình trở nên dễ hiểu hơn: “Anh có thể hiểu thành người cầm kiếm chân chính đã không có nội hạch từ rất lâu rồi.”

“Tinh thần của hắn ta đã bị giết chết, cho nên nếu còn sống, chẳng qua cũng chỉ là một cái xác biết đi.”

“Số tám, các người lúc trước cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh của một cái xác biết đi, làm việc theo kiểu máy móc.”

“Những hành động xét xử của các người trong thời gian ngắn, càng ngày càng trở nên cực đoan, chuyện này có liên quan với trạng thái của người cầm kiếm.”

Số tám lúc này đã nắm thật chặt ly rượu, sắc mặt trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuống từng hàng.

Lục Tân sợ là anh ta không tin, nhẹ giọng nói: “Tinh thần cung điện của hắn ta ở bên ngoài cánh đồng hoang ngoài thành phố, anh có thể đi xem một chút.”

“Dĩ nhiên cũng phải xin phép bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng, đây là quy định.”

“Không…”

Số tám bỗng nhiên lắc đầu, trên mặt xuất hiện biểu tình xích mích: “Thật ra thì tôi nên sớm nghĩ tới chuyện này…”

“Lúc ban đầu tôi lấy được tội trạng của Tiểu Lộc, cũng không coi là chuyện lớn gì, bởi vì tôi cảm thấy tôi có thể thuyết phục được tòa án Ngọ Dạ từ bỏ cái xét xử này. Nhưng cho đến khi tôi cầu nguyện vô số lần, từ đầu đến cuối vẫn không có được đáp ứng, tôi mới phát hiện…”

Nói đến chỗ này anh ta không nói gì nữa.

Nhưng rất rõ ràng, liên hệ những chuyện trước đây anh ta trải qua, với những kết quả bây giờ, đã nghĩ thông suốt được điều gì đó.

Có lẽ anh ta đã sớm phát hiện ra vấn đề có gì không đúng, chỉ là không có cách nào để nghiệm chứng.

“Số tám, nếu như anh đồng ý, có thể điều tra cùng với bộ phận thông quan đặc biệt của Thanh Cảng. Chuyện của tòa án Ngọ Dạ cực kỳ bí ẩn, tôi cũng muốn biết xem cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, nếu như có anh phối hợp, vậy tôi nghĩ sẽ sớm tìm ra được bí mật của tòa án Ngọ Dạ.”

Lục Tân thấy số tám đã chấp nhận sự thật này, kiên nhẫn dùng ngữ khí nhẹ nhàng khuyên nhủ số tám.

Ô nhiễm thế giới cấp S của tòa án Ngọ Dạ đã được giải quyết.

Nhưng lần này anh cũng không có cảm giác buông lỏng sau khi giải quyết ô nhiễm như trước đó.

Ngược lại sau khi giải quyết ô nhiễm xong, phát hiện càng nhiều chuyện kỳ lạ hơn, dẫn đến lo lắng trong lòng từ đầu đến cuối vẫn không hề biến mất.

Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên để anh quay lại tìm số tám.

Nếu như không thể giải được bí mật sau lưng tòa án Ngọ Dạ, anh cũng không có cách nào để yên tâm được.

Lo lắng này cũng không phải là bởi vì bản thân anh, mà là cảm giác bất an, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến người nhà của anh.

Phối hợp với bọn họ tìm được bí mật của tòa án Ngọ Dạ?

Trên mặt số tám bất chợt xuất hiện tia bất ngờ, lạnh lùng cùng với biểu tình phiền não. Sau khi nghe được những lời nói của Lục Tân, anh ta im lặng uống hết ly rượu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ run run: “Anh dẫn tôi tới đây chỉ là vì muốn nói với tôi cái này?”

Nói ra những lời này, ánh mắt anh ta dứt khoát, mái tóc trên trán đã ướt nhẹp rủ ở trước mắt.

“Không phải vậy…”

Đối diện với ánh mắt của số tám, Lục Tân hơi ngẩn ra, biết được suy nghĩ của anh ta.

Khẽ lắc đầu một cái, anh nhìn về phía số tám, nói tiếp: “Tôi gọi anh tới đây là bởi vì có vài chuyện tôi phải nói rõ với anh.”

Giọng nói từ từ trong miệng anh càng trở nên vô cùng chắc chắn, giống như là một cảnh cáo: “Sau này không được đi tìm cô Tiểu Lộc hoặc những người khác, cũng không được dẫn theo những thứ lực lượng ô nhiễm khác tới Thanh Cảng.”

Số tám nhìn thấy lực lượng trong con mắt của Lục Tân, con ngươi hơi co rút lại, im lặng ngồi nghe.

“Số tám, hay là Hứa Kinh…”

Lục Tân thản nhiên nhìn anh ta, nói tiếp: “Chuyện anh không từ bỏ được cô nhi viện, tôi không trách anh…”

“Nhưng có một chuyện anh thật sự sai rồi.”

Bác chờ dừng lại, anh kéo cao giọng nói tiếp: “Ngay từ khi vừa mới bắt đầu, người anh nên đến hỏi là tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận