Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 841: Khóc càng thảm, em gái càng thích (1)

“Cạch cạch cạch...”

Có vẻ như nỗi sợ hãi của cô gái đã ảnh hưởng đến mọi người xung quanh.

Trong tay họ đều cầm súng, dùng ánh mắt tràn ngập căm thù nhìn Lục Tân, ngón tay đặt trên cò súng.

Lúc trước Cao Nghiêm đã từng đâm một dao vào bụng người bạn quen biết lâu năm chỉ vì không hợp lời, cho nên lúc này Lục Tân không hề nghi ngờ nếu anh lỡ miệng nói những lời không hợp, thì những người này sẽ không hề khách sáo mà nổ súng vào anh.

Nhưng anh không cử động.

Đứng trước nhiều họng súng như vậy, mà anh chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn vẻ mặt của cô gái kia.

Nhưng biểu cảm trên mặt anh lại khiến cho cô gái kia có cảm giác sợ hãi không thể nào hình dung nổi, tuy bề ngoài cô ta yếu ớt, nhưng sâu trong biểu cảm của cô ta lại che giấu một sự lạnh lùng hiểm ác, cô ta rất tự tin mình có thể khống chế được tất cả mọi người ở đây. Dù Lục Tân không bị cô ta ảnh hưởng thì cô ta cũng không thấy có vấn đề gì, chỉ cần những người có súng đứng trong sân này đứng về phe cô ta là được.

Nhưng không biết tại sao sự tự tin này lại nhanh chóng trôi đi…

Vẻ mặt Lục Tân càng bình tĩnh càng làm cô ta có cảm giác bất an.

Đột nhiên cô ta ý thức được vấn đề, vì thế cô ta che giấu sự nham hiểm dưới lớp bọc nhu nhược.

Người đàn ông có vẻ ngoài bình tĩnh kia lại là kiểu người khiến lòng cô ta điên cuồng.

“Nhanh… Các anh nhanh bảo vệ tôi đi…”

Cô ta bật thốt theo phản xạ tự nhiên, trong giọng nói còn xen kẽ tiếng khóc nức nở: “Tôi… Tôi rất sợ hãi!”

Những người đã bị ảnh hưởng đứng quanh đó lập tức xì xào bàn bạc.

Mong muốn bảo vệ cô gái này của họ lập tức càng tăng cao hơn, trong lòng càng lúc càng trở nên điên cuồng.

Nhưng mà bọn họ có hơi khó hiểu.

Bởi vì từ đầu đến cuối họ luôn bảo vệ cô gái này, họng súng đã chĩa thẳng vào người có tính uy hiếp kia, còn có thể làm gì nữa đây?

Tuy rằng bị ảnh hưởng đã khiến cho cảm giác đồng cảm trong lòng họ dâng cao, thậm chí còn đè át cả lý trí, nhưng tư duy của họ không biến mất, họ vẫn nhớ rõ mình là ai, tại sao lại đến đây, sau khi gặp cô gái này họ đã đồng cảm với cô ta, vì để bảo vệ cô ta mà không tiếc chĩa súng về phía Lục Tân, nếu Lục Tân không hại cô ta thì họ sẽ không ra tay.

Giống như lúc trước Cao Nghiêm ngang ngược muốn cướp cô ta, nếu bạn trai cô ta không xông lên thì Cao Nghiêm cũng sẽ không đâm anh ta một nhát.

“Thật ra năng lực của cô ta chỉ khiến cho người khác đồng cảm với mình, tiện thể ảnh hưởng đến tính cách của bọn họ mà thôi.”

“Thậm chí còn chưa đạt đến trình độ có thể ra mệnh lệnh, chỉ có thể năn nỉ...”

“Cho nên, cách thức gây ô nhiễm của cô ta đúng là rất đáng giận, nhưng mức độ ảnh hưởng…”

“Rất yếu…”

“Giống như một cô gái nhỏ làm nũng tỏ vẻ đáng yêu để năn nỉ người khác mua quà cho mình…”

“Sức mạnh của cô ta được quyết định bởi người bị cô ta ảnh hưởng mạnh đến đâu…”

Dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của Lục Tân, biểu cảm buồn cười càng lúc càng rõ ràng.

Đối với nguồn lây nhiễm tinh thần này, điều làm cho anh phải đau đầu đó chính là làm cách nào để đối phó với những người bị cô ta ô nhiễm.

Dù sao Lục Tân cũng không muốn làm cái sân này máu chảy thành sông.

Thật ra muốn tránh tình huống trở nên tệ hơn, thì cũng có một cách cực kỳ đơn giản.

Vì thế anh vẫn cứ đứng yên một chỗ, hơn nữa nhìn thoáng qua còn chẳng hề có ý định động đậy, nhưng em gái lại đứng bên cạnh anh.

Cô chủ động nắm lấy tay Lục Tân, ngẩng đầu nhìn Lục Tân như đang dò hỏi.

“Để mẹ lên cho!”

Có một giọng nói dịu dàng vang lên.

Mẹ uyển chuyển nhẹ nhàng bước ra từ phía sau Lục Tân, trong tay còn cầm theo một cái túi nhỏ, bà mặc cái quần đen dài rộng thùng thình, dưới chân mang đôi giày da, nhẹ nhàng dẫm lên thảm cỏ, đi lướt qua một đám người đang giơ súng, khuôn mặt mỉm cười đi về phía cô gái kia.

Lục Tân thấy hơi ngạc nhiên.

Nếu muốn xử lý nguồn lây nhiễm tinh thần này thì có rất nhiều cách.

Thậm chí lúc này em gái có vẻ tủi thân vì không có được món đồ chơi mà cô yêu thích.

Bình thường mẹ là người lười ra tay nhất, tại sao bây giờ bà lại chủ động xuất hiện?

Trong lúc mẹ uyển chuyển nhẹ nhàng đi lướt qua đám người kia, vẻ mặt của cô gái đã càng lúc càng trở nên hoảng sợ.

Dường như cô ta đã ý thức được có một mối nguy hiểm đang từ từ lại gần.

Nhưng khi nhìn xung quanh thì lại phát hiện Lục Tân vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ là luôn mỉm cười kỳ quái với cô ta.

Nực cười, thậm chí xen lẫn trào phúng.

Anh không đến gần cô, vậy cảm giác nguy hiểm này xuất phát từ chỗ nào.

“Bảo vệ tôi đi...”

“Tôi rất sợ hãi...”

“Bảo vệ tôi đi...”

Vẻ hoảng sợ giả dối trên mặt cô ta đã dần biến thành sợ hãi thật sự, trong miệng không ngừng phát ra tiếng năn nỉ nức nở.

Nhưng cơ thể cô ta lại nóng nảy bất an.

Những người xung quanh bị cô ta ảnh hưởng cũng cảm nhận được cảm giác nôn nóng bất an, tay cầm chặt súng, không ngừng nhìn khắp xung quanh, cứ như là muốn tìm kiếm được một đối thủ, hơn nữa còn nổ súng để làm giảm đi cảm giác nôn nóng này.

Nhưng họ lại không nhìn thấy đối thủ, Lục Tân vẫn luôn đứng yên tại chỗ.

Giống như là một thùng thuốc súng, bọn họ chỉ cần một chút lửa để đốt cháy bản thân thì mới trở nên bình tĩnh được.

Nhưng Lục Tân không có bật lửa, anh cực kỳ bình tĩnh, rất tỉnh táo.

Bởi vậy nên trong khoảng sân này, dù là cô gái kia, hay là những người đã bị ô nhiễm đều bị một nỗi sợ hãi vô hình .

Dưới bầu không khí sợ hãi, mẹ đi tới trước mặt cô gái kia: “Đã lâu không gặp đấy…”

“Em gái tốt của chị…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận