Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1629: Nếu phản kháng, đánh chết ngay lập tức (2)

Động cơ của chiếc xe jeep bắt đầu rung lên, những chiến sĩ vũ trang bảo vệ chiếc xe jeep này cũng kéo chốt bảo hiểm ra.

Áp lực vô hình bắt đầu lan tràn trong không khí.

Sau đó, ước chừng khoảng hai giây, giống như từng người đang đứng trước xe nghe được mệnh lệnh gì đó trong tai nghe.

Người cầm đầu thở dài một hơi, rồi đưa ra vẫy một cái.

Đám người đang ngắn trước xe jeep bắt đầu lui lại một cách nhanh chóng, một số thì lui lại quá nhiều, thậm chí còn đến cạnh bãi cỏ.

“Tiến lên.”

Trần Tinh cũng không nói nhiều lời, cô ta đếm đúng ba giây, lập tức hạ lệnh.

Chiếc xe jeep tăng tốc, cũng không thèm để ý xem phía trước có ai không, trực tiếp đi nhanh vào, đi thẳng lên con đường được rải đầy đá cuội, sau đó đi đến cánh cửa sắt trước biệt thự. Không những không có ai cản trở, thậm chí đến cửa cũng đã được mở ra. Chiếc xe jeep lao thẳng mấy trăm mét đi vào sân, lúc này đã thấy được rất nhiều người đang đứng quanh biệt thự.

Quần áo bọn họ được may vá rất tinh tế, quần áo, trang sức sang trọng, đẹp đẽ, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây đều là những người không phú thì quý. Lúc này, đám người họ đang đứng tụ tập ở sảnh trước, có người còn đang ôm tập văn kiện dày trong tay, thoạt nhìn như đang đợi để gặp nhân vật lớn nào đó.

Nhìn thấy có người đến, đám người kia dồn dập cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào xe.

Trong đám người đó, có phó tổng giám đốc Tiêu và cha cậu ta là tổng giám đốc Tiêu đang nói chuyện: “Không có việc gì, không có việc gì, cha đừng lo lắng…”

“Con quen một anh là anh Lục, anh ấy rất giỏi, cũng có quan hệ với mấy bộ ngành thần bí kia.”

“Chuyện lần này không ảnh hưởng gì đến chúng ta, nếu như thật sự có ảnh hưởng gì, đến lúc đấy chúng ta có thể tìm anh Lục nhờ giúp đỡ một chút…”

“Ai, con thì biết cái gì…”

Tổng giám đốc Tiêu lôi kéo phó tổng giám đốc Tiêu cúi đầu, lo lắng than thở: “Coi như con quen biết cái người có năng lực thần bí ấy đi nữa, chỉ sợ là đối với việc này người ta cũng không thể nói được gì. Một bên là tên điên trong truyền thuyết của Thanh Cảng, một bên lại là vị tiên sinh có quyền lực cao nhất Thanh Cảng, cả hai phía này náo loạn thì làm sao có ai có năng lực lớn đến mức dám đưa tay mình vào?”

“Con được rèn luyện bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn không tránh được ngây thơ…”

“Đây cũng là lý do tại sao cha vẫn không yên tâm mà giao công ty cho con.”

“A.”

Phó tổng giám đốc Tiêu sửng sốt một chút, nói: “Con vẫn cho rằng cha mãi không giao quyền công ty cho con là muốn để nó cho em gái…”

Tổng giám đốc Tiêu: “…”

Đang nghĩ xem trả lời câu này như thế nào thì chợt thấy phó tổng giám đốc Tiêu ngẩn ngơ.

Anh ta vốn đang cúi đầu, dùng tư thế lén lút nhìn lên trên lập tức biến thành ngẩng đầu lên, nhìn trực tiếp vào người đang bước từ trên xe xuống.

Tổng giám đốc Tiêu đang muốn kéo cậu ta một cái, để cho cậu ta cúi đầu xuống.

Lại thấy cả người phó tổng giám đốc Tiêu cứng đờ, vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên gọi một tiếng: “Anh, anh Tiểu Lục.”

“Ừm.”

Lục Tân vừa từ trên xe bước xuống cũng ngơ ngác một chút.

Đến khi xác định được kia chắc chắn là cấp trên của mình, trên khuôn mặt đầy ắp sự suy tư cười lên một chút, lên tiếng chào hỏi: “Phó tổng giám đốc Tiêu…”

Sau đó, anh quay lại giới thiệu với đám người Số Ba và Số Năm: “Đây là cấp trên ở công ty khác của tôi.”

Số Ba lạnh lùng đang khoác trên người cái áo khoác trắng và thiếu nữ trẻ tuổi Số Năm đang được một người đàn ông trai tráng cõng trên lưng đều đồng thời quay lại nhìn, mặc dù biểu cảm trên mặt bọn họ khi gặp người bình thường đều tỏ ra kiêu căng, nhưng lúc Lục Tân giới thiệu nghiêm túc như vậy, bọn họ đều quay sang nhìn, gật nhẹ đầu với phó tổng giám đốc Tiêu.

“Tôi còn có chút việc phải làm, đợi làm xong lại nói chuyện với anh.”

Lục Tân không hiểu tại sao phó tổng giám đốc Tiêu ở đây, nhưng anh vẫn quay sang gật đầu nhẹ với anh ta.

Mà Trần Tinh nhìn thấy cảnh này, cũng gật đầu nhẹ, giống như là đã nhớ rõ rồi, sau đó quay sang cha của phó tổng giám đốc Tiêu nói:

“Mau ra khỏi đây.”

Chỉ mấy câu đơn giản như vậy, mấy người ở trong biệt thự này đều nhìn về phía cha con tổng giám đốc Tiêu với ánh mắt ngờ nghệch, ngơ ngác.

“Thế là đúng là anh Tiểu Lục…”

Cơ hồ đến lúc này phó tổng giám đốc Tiêu mới phản ứng lại, kích động nhìn bóng lưng Lục Tân: “Anh lại thăng chức rồi?”

Tổng giám đốc Tiêu thì ngơ ngác nhìn con trai mình.

Bỗng nhiên ông ta đứng thẳng lên, kích động kéo cổ tay của con trai mình đi về phía ngoài: “Đi thôi, chúng ta không cần đứng đây chờ nữa…”

Phó tổng giám đốc Tiêu có chút không hiểu, vẫn còn cố ngoái cổ vào xem chuyện trong này.

“Mau, đi về…”

Tổng giám đốc Tiêu thì nóng nảy nói: “Mau về chuẩn bị thủ tục chuyển giao công ty, ta cũng cần phải về hưu dưỡng già…”

Có bước đệm là tình cờ gặp lại phó tổng giám đốc Tiêu ở đây cũng không ảnh hưởng gì đến chuyện lớn.

Sau khi đám người Lục Tân đi vào trong biệt thự, nhìn thấy rất nhiều người đang đứng ngoài chờ, nhưng ai cũng im lặng. Chỉ có mấy người mang khuôn mặt hoảng hốt từ trên tầng đi xuống, vừa nhìn thấy đám người Lục Tân đã lập tức cúi đầu xuống, hận không thể che cái mặt mình đi.

Một người đàn ông ôm tài liệu trong ngực, đi qua đám người kia thật nhanh rồi chầm chậm đi ra ngoài biệt thự.

“Ai cho các người vào đây?”

Đám người vừa đi vào biệt thự được mấy bước, một người ngồi ở hàng ghế sa lông ở cửa phía bên phải khàn cuống họng kêu lên.

Mấy người này quay người lại, chỉ thấy hắn ta là một thiếu niên mặc âu phục, đang ngồi cùng mấy người nam nữ khác, thoạt nhìn tựa như đây là một gia đình. Lúc này, trên mặt đám người đó đều hiện lên nét lo lắng, còn sắc mặt hắn ta thì tái nhợt, con mắt còn hơi hồng hồng.

“Có biết đây là nơi nào không?”

Một bên hắn ta kêu to, đồng thời còn đứng dậy, trên tay còn cầm một khẩu súng.

Đôi mắt đỏ hồng nhìn vào Trần Tinh, hét lên: “Không ai dám xông tới nhà tao để bắt người, cái đám người điên này…”

“Bùm!”

Trần Tinh nổ súng bắn một phát vào trái tim của hắn ta, sau đó im lặng cất súng vào túi.

Dùng giọng nhàn nhạt nói với Lục Tân: “Đây là nhị công tử nhà họ Tống, từ lâu đã quen hoành hành bá đạo, không biết nặng nhẹ gì.”

“Vừa nãy tôi cũng nói là, có người cản trở, lập tức đánh chết, đương nhiên là nói được thì làm được.”

Bên trong sảnh lạnh ngắt như tờ, thậm chí, phía ngoài cửa cũng không có ai dám ngoái cổ vào nhìn.

Tay nhị công tử nhà họ Tống che trước ngực, ngơ ngác nhìn bàn tay đầy máu rồi ngã xuống ghế sa lon.

Hắn ta há hốc mồm, nhưng cũng không nói được câu nào.

Sự sống ngày càng giảm đi, sự lo lắng hoảng sợ cũng đã xuất hiện trên khuôn mặt.

Mà người nhà hắn ở bên cạnh cũng không có ai dám bước đến dìu hắn ta, chỉ dám đứng che miệng rồi khóc thầm.

Còn có hướng ánh mắt như là cầu cứu về phía cửa phòng ở tầng hai.

“Không nên gia tăng thương vong…”

Cũng đúng vào lúc này, một người đàn ông lớn tuổi mặc áo ngủ xuất hiện ở cầu thang.

Thoạt nhìn khuôn mặt ông ta có mấy phần nho nhã, một khí chất tự tin, mạnh mẽ được rèn luyện bằng quyền thế và sự kỷ luật. Nhưng tóc của ông ta lại hơi rối, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, ông ta nhìn nhị công tử nhà họ Tống bị trúng đạn, môi hơi nhấp nháy nhưng cũng không nói gì.

Chẳng qua là vẻ bất lực hiện lên trên mặt làm cho ông ta nhìn như già đi mười tuổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận