Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 371: Oa Oa tiến công (2)

Lục Tân hơi ngẩn ra mới vươn tay bắt lấy, cầm ở trong lòng bàn tay.

Sau đó anh phát hiện, gỡ xuống kính sát tròng của Oa Oa, vào lúc này đôi mắt của cô bé có vẻ vô cùng sáng ngời.

Ngày thường đôi mắt của cô bé thường có vẻ hư vô mà hờ hững, không có tiêu điểm, cũng không có linh hồn.

Nhưng vào lúc này, lại có thể cảm nhận rất nhiều thứ từ trong ánh mắt của cô bé.

Nếu phải hình dung thì nó giống như có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của thế giới này ở trong ánh mắt của cô bé …

“Vù…”

Một cơn gió thổi qua.

Oa Oa bay cao đến ba bốn mét, dù trong tay được nhấc lên, mặt của cô bé lộ ra trước mọi người.

Đôi mắt cô bé đồng thời nhìn về phía khu cách ly.

Sức mạnh không thể nhìn thấy giống như thủy triều lan tràn về phía trước, bao trùm toàn bộ khu cách ly trong vài giây.

Trên đầu Oa Oa, cái kẹp tóc màu đỏ bắt đầu nhấp nháy ánh sáng màu đỏ, có tiếng âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Nó giống như ca khúc của một bộ phim hoạt hình, vô cùng động lòng người.

Mà đây cũng là sự dao động sức mạnh tinh thần của Oa Oa, biểu hiện đã vượt qua mức độ nào đó.





“Vù…”

Từng trận hỗn loạn cùng ồn ào, thậm chí là một số tiếng gào thét không giống như tiếng người tru lên ở trong khu cách ly, nháy mắt yên tĩnh lại.

Ban đầu, cho dù là quái vật hay là người trong khu cách ly, vẫn đang điên cuồng lao ra bên ngoài.

Nhưng vào lúc này lại đồng thời dừng chân, giống như bị ấn nút tạm dừng.

Mọi người đều ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài khu cách ly, có một bé gái đang bay lơ lửng ở trên không trung.

Đôi mắt của một số người càng ngày càng sáng, bàn tay của một số người lại nhẹ nhàng phát run, hầu kết còn chuyển động.

Lục Tân cẩn thận nhìn vào bên trong, nhìn thấy đủ loại quái vật tinh thần ở trên đỉnh đầu của mọi người, cũng có một phần bị ảnh hưởng, giống như thoáng bị kinh động, có hoang mang, có lộ ra vẻ vặn vẹo thô bạo, ánh mắt cũng thêm âm trầm.

“Ong…”

Cũng ngay tại trận hỗn loạn này, nháy mắt trở nên yên tĩnh.

Ở phía khách sạn Đông Hải xa xa, trước mặt con quái vật hình người mặc áo choàng đỏ đang quan sát toàn bộ Thanh Cảng, có dao động được phát ra.

Nó phát ra dao động, giống như khơi ra sự thay đổi nào đó.

Những quái vật tinh thần đó bỗng trở nên dại ra, đột nhiên từng con từng con thanh tỉnh trở lại.

Chúng nó phát ra tiếng rầm rú vô hình, sau đó liều mạng bò về phía trước.

Lúc đầu chúng nó ở trên người của những người đó, mượn những người chạy trốn đó thực hiện chuyển động của mình, nhưng bây giờ lại có rất nhiều con trực tiếp tách khỏi thân thể, giống như dẫm lên đầu người chằng chịt ở khu cách ly, tranh nhau bò về phía trước, giống như vượt lên phía trước sợ rớt lại phía sau.

Dưới ánh trăng màu đỏ, nó giống như một trận thuỷ triều của quái vật.

Không có cách nào đếm hết từng con quái vật tinh thần lớn nhỏ, đang lộ ra các loại biểu tình khác nhau, lao về phía cô bé đang lơ lửng giữa không trung.

Lục Tân có thể trực tiếp nhìn thấy những quái vật này, không nhịn được nhíu mày, bước một bước về phía trước.

Mình là đội trưởng, phải bảo vệ tổ viên.

Nhưng sau khi anh bước ra một bước, bé gái giữa không trung đột nhiên cũng nhẹ nhàng bay về phía trước một đoạn ngắn.

Sau khi Lục Tân ngẩn ra một lúc mới hiểu được, cô bé đang bảo vệ chính mình.

Nhân viên này khá tốt…

Hàn Băng qua camera nhìn thấy hiện trường, cùng Trần Tinh cách đó không xa cầm bộ đàm, đứng trên nắp của một chiếc xe jeep, tuy các cô không nhìn thấy quái vật tinh thần nhưng cũng có thể nương theo ánh trăng màu đỏ, nhìn lên bầu trời phía trên khu cách ly, bầu không khí đã vặn vẹo không còn hình dạng.

Thỉnh thoảng có bùn đất, máy móc vứt đi, nước thủy ngân vân vân, không hiểu sao mà bị xoắn lại, hoặc là trực tiếp vỡ vụn.

Điều này làm cho tim của các cô lập tức nhảy lên cổ họng.

Nhưng tiểu đội đặc công xung quanh bởi vì mở ra chế độ nhiễu loạn tầm nhìn, để tránh nhìn thấy Oa Oa, cũng không biết nơi đây đang thay đổi.

Đối mặt với những con quái vật tinh thần lao đến trong khu cách ly, trên mặt Oa Oa không có lộ ra biểu tình gì cả.

Không biết cô bé có thể nhìn thấy quái vật tinh thần hay không, nhưng ít nhất cũng cảm nhận được đang có từng nguồn lây nhiễm đến gần mình.

Nhưng vẻ mặt cô bé vẫn giống như lúc ban đầu, chỉ nhẹ nhàng thu dù lại.

Khi cô bé làm động tác thu dù lại, trong khu cách ly bỗng nhiên có từng đợt sức mạnh vô hình, nhanh chóng hội tụ về phía cô bé. Tốc độ hội tụ cực kỳ đáng sợ, làm cho xung quanh cô bé lập tức tràn ngập các loại áp lực vặn vẹo.

Ngay cả Lục Tân cũng cảm nhận được loại áp lực này, hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía bé gái ở trên không trung.

Lúc này, bé gái chĩa cây dù trong tay về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nguồn lây nhiễm đang lao về phía mình.

Sau đó, cô bé bỗng nhiên mở dù ra.

“Phạch.”

Chiếc dù được mở, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Theo động tác này, xung quanh cơ thể của cô bé ngưng tụ sức mạnh tinh thần vô hạn, đồng thời bắn về phía trước.

Giống như một trận thủy triều đối mặt với một làn thuỷ triều khác.

Ở trong tầm mắt của Lục Tân, chỉ nhìn thấy một vầng sáng chói lòa, vọt đến trước mặt những quái vật tinh thần đó, sau đó dễ như trở bàn tay mà nhấn chìm, không có nửa phần cản trở. Quái vật tinh thần bị những tia sáng này bao phủ, đột nhiên ngừng tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó chỉ còn một tia mờ mịt. Sau một lúc lâu, chúng nó ầm ầm sụp xuống.

Thân thể bị đập vào trở thành những mảnh vụn cực nhỏ, sau đó phân tán ở dưới ánh sáng của mặt trăng đỏ.

Cặn bã cũng không thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận