Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1437: Vương quốc Vực Sâu (2)

Nhiều vô số, như một biển quỷ trùng trùng.

Bọn họ núp trong những ngõ ngách của thành phố, không bắt mắt nhưng số lượng lại đếm không xuể.

Có người vừa nhìn thấy anh lập tức rụt lại vào trong bóng tối, run lẩy bẩy, không lên tiếng.

Có con mặt đầy mờ mịt, chạm phải ánh mắt của anh cũng chỉ có thể cố gắng siết chặt cổ mình hơn, ánh mắt càng ngày càng nghiêm nghị.

“Con nhìn xem, trong Vực Sâu cũng có rất nhiều sinh mệnh.”

Mẹ nhẹ nhàng giải thích rõ: “Có những người ở dưới tầng thấp kém nhất, cũng không có ham muốn gì.”

“Cũng có những thứ bị treo cổ trong văn phòng kia, rõ ràng cổ mình đang bị dây thừng siết chặt, nhưng vẫn cố gắng ôm giữ những đồ vật trong ngực. Ôm càng nhiều thì sợi dây trên cổ càng bị thít chặt, mãi đến khi hoàn toàn bị thắt cổ đến mức chết.”

“Còn có những ánh mắt kia, chỉ biết lộ ra nụ cười bịt mắt với không gian xung quanh.”

“Còn có quái vật căm thù tất cả những sinh vật bên ngoài, nhưng lại không ngừng đâm dao vào người mình.”

“Còn có con quái vật không ngừng chiếm đoạt đồ vật xung quanh, sắp không chống đỡ nổi dã tâm của mình nữa.”

Mẹ chỉ về những phía con quái vật kia, thấy bọn họ con nào cũng rúc trong thành phố, rụt rè e sợ.

Ở phía sau lưng hai người, có từng mảng không gian mờ mịt không ngừng cuốn tới như thủy triều vậy, đó là khí tức lúc vui vẻ, chè chén say sưa của cha.

Nhưng cho dù là khí tức của cha, cũng không thể khiến bọn họ chạy trốn.

“Vực Sâu, ở ngay trong lòng của chúng mình.”

Mẹ lại nhẹ nhàng giải thích: “Những người trong lòng của con cũng đều còn sống ở trong Vực Sâu.”

“Chỉ cần trong lòng con có những suy nghĩ khác nhau, những con quái vật này sẽ luôn luôn tồn tại. Giống như ở trong trụ sở kia, cho dù lực lượng khủng bố đã khiến cho những con quái vật mạnh mẽ cũng bị dọa sợ mà chạy mất, nhưng chỉ cần dã tâm vẫn còn ở đó, những con quái vật này chắc chắn sẽ vẫn tồn tại.”

“Lực lượng khủng bố cũng chỉ có thể khiến cho bọn họ tạm thời ẩn náu, mà sẽ không thể biến mất.”

Lục Tân nghe lời của mẹ, nhẹ nhàng hỏi lại: “Chẳng lẽ những con quái vật này mãi mãi không bị tiêu diệt sao?”

“Đương nhiên không phải.”

Mẹ cười cười lắc đầu một cái, nói: “Bọn nó rất yếu ớt, chỉ cần một suy nghĩ của con cũng có thể hoàn toàn tiêu diệt bọn họ.”

“Hả?”

Lục Tân hơi ngẩn ra, lúc này mới ý thức được, trong phạm vi phóng xạ năng lực giả tưởng của mình, không có bất kì một con quái vật tinh thần này.

Hoặc nói đúng hơn, là những con quái vật tình thần này, dưới năng lực giả tưởng của anh, hoàn toàn yếu ớt như vậy. Giống hệt như mẹ nói, chỉ cần một suy nghĩ của anh đã có thể khiến cho bọn họ hoàn toàn biến mất, không chỉ có như vậy, thậm chí anh còn có thể tùy ý để cho bọn họ yếu ớt hoặc mạnh mẽ, hoặc có thể biến một con quái vật như thế này thành một con quái vật khác, đúng thật là tùy ý suy nghĩ anh.

Rất nhanh anh đã biết, đây chính là lực lượng của quốc vương.

Trong đất nước giả tưởng, quốc vương có quyền lực như vậy.

Trên thực tế, anh hoàn toàn có thể thay đổi bất kỳ phóng xạ nào trong phạm vi lực lượng tinh thần.

Ở Vực Sâu, anh có đặc quyền sinh sát đối với tất cả quái vật tinh thần.

….

“Con đó, thật sự là không giống như những người có năng lực khác.”

Mẹ cười nói: “Nếu như đổi lại là một người khác, đây nhất định là một biểu hiện đần.”

“Lực lượng của nấc thang thứ năm, vốn dĩ chính là một loại lực lượng cuối cùng trong thực tế. Con có thể tùy ý chế tạo trong một quốc gia mà con làm vua, con chính là ý chí duy nhất, cho nên còn có thể để cho tất cả mọi người trong thế giới này đều làm theo suy nghĩ của con, có thể khiến cho bọn họ đồng ý chết vì con, cũng có thể khiến cho bọn họ tin tưởng con là người yêu duy nhất của bọn họ.”

“Là đôi tình nhân luân hồi mười kiếp của bọn họ.”

“Con có thể khiến bọn họ nghĩ rằng, con là người lớn lên từ nhỏ đến lớn với bọn họ, cam tâm tình nguyện hi sinh cả tính mạng vì con.”

“Con cũng có thể khiến cho bọn họ biến bộ quần áo rách nát trên người con trở thành mốt ăn mặc mới nhất, khiến cho bọn họ làm những động tác kì lạ quỷ dị nhất, biến những tiếng ồn của con trở thành một bản nhạc hay nhất của bọn họ, những lời buồn chán của con cũng trở thành hài hước….”

“Thậm chí có thể biến tài khoản không còn đồng nào của con trở thành người giàu nhất thế giới.”

Nói đến đoạn này, bà mới dừng lại, cười nói với Lục Tân: “Con nói xem, chuyện này sẽ có cám dỗ lớn như thế nào với những người bình thường chứ?”

Lục Tân run rẩy một lúc, mới cười nói: “Chỉ cảm thấy da mặt thật dày thôi.”

Mẹ nghe những lời này, ánh mắt không biết phải làm sao.

Lục Tân quay đầu nhìn về phía xung quanh, trong ánh sáng màu đỏ sậm, cất giấu không biết bao bao nhiêu những màu sắc sặc sỡ.

Anh cười nói: “Thật ra con biết những chuyện mẹ vừa nói, lúc con vừa mới nắm được lực lượng giả tưởng, cũng đã biết điều này như thế nào. Thật sự nó có thể cho con tất cả những điều mà con muốn, thậm chí cũng rất chân thực, dù sao trong trí nhớ tất cả mọi người, tâm tình và dục vọng mọi người đều biến thành như vậy, nên cuộc sống ở trong lực lượng giả tưởng cũng sẽ chân thực như vậy.”

Anh giơ tay chỉ chỉ: “Giống như con quả thực có thể giết chết những người này trong lòng.”

“Nhưng mà, nếu như con thật sự giết chết những thứ này, vậy cái thế giới này sẽ trở nên nhàm chán như thế nào cơ chứ?”

“Bầu trời của Vực Sâu trở thành nhàm chán, như vậy thế giới hiện thực cũng sẽ biến mất tất cả những màu sắc sặc sỡ như vậy.”

Nói đến chỗ này, anh cười nói: “Bao gồm cả những đồng tiền mà chúng ta kiếm được, thông qua giả tưởng cũng có thể biến được thành rất nhiều tiền, thậm chí xé một tờ giấy, hoặc là đến giấy cũng không cần, cứ thế nói với người khác là con đưa cho ông ta rất nhiều tiền, nhưng hoàn toàn không có. Đối với con mà nói, chỉ có thể thật sự đưa tiền cho bọn họ, sau đó họ cam tâm tình nguyện trao đổi đồ vật với con, như vậy mới có ý nghĩa tồn tại của cuộc sống.”

Mẹ nghe những lời Lục Tân nói, mặc dù cảm thấy rất kì lạ, nhưng cũng nghe rất nghiêm túc.

Cuối cùng, bà chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Không thể không nói, mặc dù tình thần nội hạch của con không quá bền vững, nhưng con cũng rất đứng đắn đó.”

“Có điều, cũng chính bởi vì như vậy, mẹ mới yên tâm nói chuyện này cho con.”

“Đi thôi, mẹ đưa con đi xem những đồ vật ở tầng sâu hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận