Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1036: Dọn dẹp sạch Hắc Thảo của thành phố Hắc Chiểu (4)

“Bốp bốp bốp…”

xung quanh tức khắc có vô số người trở nên vô cùng phẫn nộ cùng vặn vẹo.

Mỗi một người bị ông ấy điểm đến tên, đều ra vẻ muốn vỗ bàn dựng ngược lông mao lên, nhưng thấy người khác không nói lời nào, cũng chỉ đành nhịn xuống.

Mãi cho đến cuối cùng, cô Tôn bị điểm mặt gọi tên, mới đưa ánh mắt nhìn lên.

Cô Tôn đang trong lúc châm trà, bàn tay nhẹ nhàng tạm dừng một khắc, sau đó tiếp tục rót ra, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.

Cô ta cũng không thèm ngẩng đầu nhìn về phía ông Quần, chỉ là thấp giọng nói: “Ông nói rằng, đứng trước mặt ông mà cứ nói tiếng lóng, là là một chuyện cực kỳ đáng ghét, vậy ngược lại tôi đây rất muốn biết, một người bỗng nhiên phát điên, muốn đối nghịch cùng toàn bộ thành phố Hắc Chiểu, thì sẽ bị bao nhiêu người chán ghét và phản đối đây?”

Trong phòng hội nghị, chợt trầm xuống an tĩnh đi không ít.

Những ánh mắt nhìn về phía ông Quần đều trở nên có chút lạnh lẽo.

Cho dù là Lục Tân, ở trong văn phòng này, cũng cảm nhận được một luồng áp lực cực kỳ đáng sợ.

Cũng trong một khoảnh khắc này, anh bỗng nhiên suy nghĩ rõ ràng một vấn đề.

Bản thân anh vì cớ gì mà cứ luôn không thích thành phố này?

Không phải bởi vì món mì hầm đậu hũ thúi hay món bia mặn kia, chính là bởi vì không khí của thành phố này.

Cả tòa thành thị, đều đã bị Hắc Thảo thay đổi.

Chỉ e dù cho nguồn lây nhiễm của toàn bộ thành phố này đã được rửa sạch, loại khí chất này, bản thân nó cũng tự có một áp lực lây nhiễm cực kỳ đáng sợ.

Cũng giống như ông Quần khi hiện tại phải đứng lên đối kháng với toàn bộ thành phố này, bèn cảm nhận được loại áp lực lây nhiễm này.

Đây là một tòa thành cực kỳ áp lực.

Mà nơi tập trung áp lực nhiều nhất, lồng ngực của ông Quần tựa như là bị lấp đầy, chậm rãi thở hổn hển mấy hơi.

Sau đó ông ấy đỏ cả con mắt, cơ bắp trên khuôn mặt cũng trở nên căng thẳng, nghiêm túc nói: “Mặc kệ là kết cục như thế nào, chắc chắn tôi sẽ phải đối nghịch!”

“Xôn xao…”

Sự tức giận và hận thù, khinh thường giống như thủy triều vậy, cuồn cuộn mà nổi lên, nhấc lên mấy tầng sóng lớn ở trong phòng hội nghị.

“Ông bị điên rồi sao?”

“Không bằng không chứng, ông ở chỗ này phát bệnh thần kinh cái gì thế hả?”

“Đừng tưởng rằng ông đã giúp được một mối bận tâm cho đoàn đội chuyên gia Thanh Cảng thì có thể ở chỗ này nói hươu nói vượn!”

Mà ở trong đợt sóng gió vừa cuộn trào lên này, khóe miệng của cô Tôn bỗng nhiên gợi lên một nụ cười lạnh, những móng tay được sơn tỉ mỉ một lớp sơn màu trắng, nhẹ nhàng gõ vài cái ở phía trên của tách trà, chỉ nghe thấy leng keng vài tiếng, trong lòng Lục Tân, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị.

Dường như là tiếng lòng của bản thân, mãnh liệt đến mức như muốn run rẩy, một loại xúc động kỳ dị, dũng mãnh tràn vào trong óc.

Mình muốn giết ông Quần.

Có một loại suy nghĩ cực kỳ sôi sục, tràn vào trong đầu óc của anh.

Cực kỳ mãnh liệt, chính là khát vọng muốn giết ông Quần của bản thân anh, không có cách nào hình dung, giống như là người khát đang cực kỳ muốn uống nước vậy.

Trong lý trí của anh, cũng không phải là cứ như thế mà mạo muội ra tay, ngược lại còn thuận lý thành chương mà định ra một cái kế hoạch đơn giản.

Đó chính là, làm ra dáng vẻ không có chuyện gì mà đi đến bên cạnh ông Quần.

Nương vào thân phận che giấu, thừa dịp ông ấy không chú ý, sau đó đột nhiên nhắm vào cái ót của ông ấy nổ súng một cái.

Cho nên…

Đồng tử của Lục Tân chỉ hơi hơi run run một chút, anh đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Là người phụ này đang đưa ra ám thị đối với bản thân mình?

Thực chất cô ta cũng là một người có năng lực?

Từ lúc vừa rồi, khi cô ta nghe thấy bản thân anh là người của ông Quần, đồng ý đưa hai người các anh tiến vào đây, cũng đã xác định xong cái kế hoạch này rồi, hay nói cách khác, có lẽ từ trước khi đi đến nơi này, cô ta cũng đã đã biết chuyện của ông Quần, đã chuẩn bị tốt cho chuyện ám sát ông Quần rồi?

Không đúng, khả năng trước đó cô ta vốn cũng không biết rằng ông Quần muốn rút chuyện kinh doanh Hắc Thảo ra khỏi thành phố Hắc Chiểu.

Cô ta định ra kế hoạch này, chỉ là bởi vì đã biết ông Quần muốn nhậm chức?

Khi trong lòng vẫn còn đang quay cuồng những suy nghĩ này, anh ngẩng đầu nhìn thử, người tóc màu bạc với đôi mắt ngẩn ngơ, đang chậm rãi đi ra khỏi đám người, đi gần về phía bên ông Quần, thoạt nhìn, anh ta vẫn như bình thường, nhưng nếu cẩn thận mắt đối mắt mà xem xét người có mái tóc màu bạc này, thì sẽ phát hiện, đồng tử của anh ta hơi bị giãn rộng ra, dường như có chút ngu ngơ, tư thế toàn thân cũng ở trong trạng thái không được tự nhiên, đồng thời còn nắm chặt gậy bóng chày.

Anh ta cũng đã chịu ảnh hưởng?

Lục Tân vội vàng đi lên vài bước, đuổi kịp người tóc màu bạc.

xung quanh kêu loạn lên, ngoại trừ khóe miệng của Cô Tôn vẫn luôn lộ ra một nụ cười sâu không thấy đáy ra, không có ai chú ý đến hai người bọn họ cả.

Mãi đến khi sắp đến gần ông Quần rồi, Lục Tân mới ở trong đám người, thấy được ở phía sau lưng ông Quần, có một vị trí đang bị bóng người che khuất, một người đàn ông thon gầy đang ngồi ở đó, anh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra người đàn ông kia, người kia đúng là Bích Hổ. Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là, Hồng Xà lại không có ở bên cạnh.

Nếu như ông Quần là đang chịu sự ảnh hưởng của Hồng Xà mà làm ra những chuyện này, vậy không phải là Hồng Xà nên bảo trì khoảng cách gần nhất với ông ấy mọi lúc mọi nơi hay sao?

Không kịp suy tư mấy vấn đề này, Lục Tân và người tóc màu bạc trước sau đi lại gần ông Quần.

Bích Hổ cũng đã phát hiện thấy có điều không thích hợp, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như chim ưng vậy, âm lãnh mà quét về phía đám người bọn họ… Chỉ là trong nháy mắt kia khi nhìn thấy Lục Tân, vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt lập tức dại ra.

Lục Tân lắc lắc đầu với gã, sau đó một đường đi theo tới bên người ông Quần.

Lúc này ở phía sau lưng ông Quần, cũng có một đám thuộc hạ đang ôm súng, thoạt nhìn khí thế không hề nhỏ.

Thế nhưng lúc này những người thuộc hạ đứng bên ông Quần đang vì những quyết định của ông ấy mà có chút kinh ngạc, đang sôi nổi nhìn về phía lẫn nhau, trao đổi những gì bản thân nghĩ.

Đối với sự tiếp cận của người tóc màu bạc cùng với Lục Tân, chỉ là nhìn lướt qua, cũng sẽ không có phát hiện có bất cứ điều gì khác thường.

Khi người tóc màu bạc đi tới bên cạnh ông Quần, anh ta cũng đã nắm chặt gậy bóng chày trong tay.

Thế nhưng, tựa hồ anh ta cũng đang suy nghĩ lại về uy lực của cây gậy đánh bóng chày trong tay mình, vì thế, ngay sau đó, anh ta đột nhiên ném gậy bóng chày sang một bên, mạnh mẽ chạy đến bên một tên thuộc hạ đứng gần đó, rút súng lục bên hông của người đó ra, nhắm vào cái ót của ông Quần mà bấm cò.

“Hửm?”

Lục Tân vốn dĩ còn đang suy xét, tình huống trước mắt này nên ứng phó như thế nào đây, cho nên không có ngăn cản anh ta.

Nhìn thấy anh ta đoạt lấy súng, anh bèn cảm thấy cứ như vậy thì càng dễ xử lý chuyện tiếp đó hơn, anh lại chờ anh ta bắt đầu ra tay, mới vươn tay ra.

Bắt lấy cổ tay của anh ta, đẩy hướng về phía trước.

“Đoàng!”

Viên đạn bắn vào trần nhà, toàn bộ phòng họp ngay tức khắc trở nên vô cùng hỗn loạn.

Không biết có bao nhiêu người đang ngồi ở đây trông thấy thế, lập tức co rụt thân mình vào, toan chui xuống dưới gầm bàn trốn tránh.

Cùng với đó, có hàng loạt bảo an và bính lính, nghe được tiếng súng vang, nhanh chóng phá cửa, xông vào bên trong phòng hội nghị.

“Không có việc gì.”

Lục Tân bắt được bàn tay của người tóc màu bạc, chậm rãi lấy khẩu súng từ trong tay anh ta xuống, ném lên trên bàn hội nghị.

Sau đó bản thân anh cúi đầu đối diện với ánh nhìn kinh sợ của ông Quần vừa quay qua, nhẹ giọng nói: “Người phụ nữ đang ngồi đối diện kia muốn giết chết ông.”

“Nhìn dáng vẻ ông dường như đã đắc tội với rất nhiều người.”

“Có điều cũng chẳng sao cả, tôi ủng hộ hết thảy quyết định của ông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận