Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1319: Thứ tự của đồng chí Đơn Binh (1)

Đối với chuyện quả táo đột nhiên biến mất ở trong phòng thí nghiệm, giáo sư Bạch đã nói rất nhiều.

Mấu chốt là sau khi nói xong tất cả, biểu cảm của bộ trưởng Thẩm và ngài Tô vẫn lại cứ có chút mơ hồ.

Theo như địa vị cao hoặc thấp, mỗi một loại tinh thần lực khác nhau tác động lên dưới tình huống khác nhau cũng sẽ mang đến những hiệu quả khác nhau, đối với việc loại sức mạnh tinh thần ở dưới những tình huống bất đồng cũng phải chịu sự áp chế không tương đồng, bọn họ đều thoáng cảm thấy là bản thân đã rất hiểu rồi, dường như quả đúng là có chuyện như vậy thật.

Thế nhưng nếu thực sự bảo bọn họ nói lại thử xem, thì chính bọn họ lại phát hiện bản thân vẫn còn rất nhiều điều không rõ.

Tỷ như, thứ năng lực mà thoạt nhìn chỉ là có thể đánh cắp một quả táo ở cách không gian mà thôi, ở trong hiện thực có thể tạo thành nguy hại đến mức nào chứ?

Thế nhưng Giáo sư Bạch lại dùng một loại thái độ của kẻ học giỏi đối với người học kém, sau khi để cho bọn họ cho rằng đã có thể tự giải thích một cách sâu sắc những nguyên lý trong này rồi thì lại bảo Trần Tinh truyền phát cuộn băng ghi hình thứ hai, thứ được cuộn băng này ghi chép lại chính là loại năng lực có tên là “Cha” mà đồng chí Đơn Binh đang nắm giữ.

Địa điểm diễn ra việc kiểm tra đo lường cũng không phải là ở trên biển, mà là ở trên lục địa.

Trên màn hình, đồng chí Đơn Binh đang một thân một mình đối mặt với một đoàn kỵ sĩ khoảng chừng mấy chục người.

Giáo sư Bạch dừng cuốn băng lại một chút, nhẹ giọng giải thích: “Đây là một đảo nhỏ có khoảng cách hơn hai trăm ki-lô-mét ngoài Thanh Cảng. Trước kia khi chúng ta trợ giúp nước Hải Thượng vận chuyển đồ đến Thanh Cảng, đã phát hiện ra đảo nhỏ này. Nơi này là hang ổ của một chi đoàn kỵ sĩ… Bọn họ ngày thường sẽ cưỡi phà đi vào trong đất liền, đi khắp nơi tụ tập cướp bóc. Sau đó thời điểm náo loạn đến mức sóng to gió lớn nổi lên thì lại trốn lên trên đảo, chờ đợi phong ba gió táp qua đi…”

“Bởi vì nhân thủ của bọn họ không ít, bên cạnh đó hỏa lực cũng không phải dạng vừa, thậm chí còn có người có năng lực, cho nên vẫn luôn không thể phái người đi xử lý sạch sẽ một lần.”

“Lần thực nghiệm này bèn được đặt ở trên ngọn đảo đó.”

“Lúc ấy ở trên đảo nhỏ chỉ có một mình đồng chí Đơn Binh, cậu ta đối mặt với một đội ngũ nhân viên vũ trang có đến hơn ba mươi người, còn có các loại vũ khí nóng.”

Sau khi nghe giáo sư Bạch nhẹ giọng giải thích xong, Trần Tinh tiếp tục cho chạy video, sau đó bọn họ bèn nhìn thấy Lục Tân đang một thân một mình đi về phía trước.

Những người đối diện dường như đang hô lớn điều gì đó, còn múa may súng ống ở trong tay.

Thế nhưng Lục Tân cũng không hề nói điều gì cả, chỉ cứ thể mà tiến về phía bọn họ.

Khoảng cách càng gần, đối phương càng phát hoảng, súng cũng đã giương lên rồi.

Lục Tân vẫn chưa nói thêm điều gì, chỉ tiếp tục tới gần, bóng dáng cực kỳ thon gầy, tốc độ cũng không nhanh lắm.

Khi hai bên đến gần nhau, có lẽ chỉ cách xấp xỉ đến năm mươi mét mà thôi, đối phương chợt trở nên tàn nhẫn hẳn, bỗng nhiên đồng thời nổ súng.

Nhưng cũng là vào khoảnh khắc ấy, Lục Tân dừng bước chân của mình lại, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.

Cho dù là khoảng cách cách xa đến như vậy, hình ảnh được chiếu trên màn hình, cũng bỗng nhiên trở nên mờ ảo.

Mọi thứ không phải cực kỳ rõ ràng, nhưng cũng không hỗn loạn lộn xộn như khi quay phải bàn tay tái nhợt lúc nãy, mơ hồ vẫn có thể phân biệt ra nội dung hình ảnh.

Lục Tân giơ tay, ở khoảng cách hơn 50 mét so với đối phương, nhẹ nhàng ấn về phía trước một cái.

Không khí xung quanh anh, dường như cũng ngay lập tức trở nên hỗn loạn vặn vẹo, dường như có vô vàn những cơn sóng lớn đang trào ra.

Ngay sau đó, tất cả những nhân viên võ trang đứng ở đó, đều ngồi xổm xuống mặt đất, hai tay đưa lên ôm đầu, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống…

“Đây là…”

Bộ trưởng Thẩm có hơi hơi tò mò.

Nhìn từ bên ngoài vào, sự kinh ngạc mà hình ảnh lần này mang tới cũng không lớn bằng bàn tay tái nhợt ban nãy.

Bởi vì người có thể làm ra hiệu quả như thế trong trường hợp này, cũng không chỉ có một mình Lục Tân thôi đâu, con chó trông cửa dường như cũng có thể làm được.

Khoảng cách có lẽ cũng không xa như đồng chí Đơn Binh đâu.

“Sức mạnh khủng bố.”

Giáo sư Bạch lật xem tất cả tư liệu, nhẹ giọng nói: “Ở trên tư liệu của chúng ta có ghi chép lại rằng đồng chí Đơn Binh là người có năng lực hệ Nhện, nhưng thật ra cậu ta đã sớm trù trừ và bày ra loại năng lực có đặc tình như lây nhiễm cực kỳ đáng sợ, đó chính là khủng bố.”

“Lúc trước khi năng lực giả cấp S của nước Hải Thượng phát động đợt tập kích đối với Thanh Cảng chúng ta, quá trình xử lý ô nhiễm của đồng chí Đơn Binh đã bị một số bộ phận dùng vài loại phương thức bất đồng mà đồng loạt ghi chép lại.”

“Sau này tôi có nghiên cứu thật cẩn thận lại, có thể xác định đồng chí Đơn Binh có được loại sức mạnh tinh thần cường đại này.”

“Có lẽ chỉ từ những hình ảnh được quay chụp trên màn hình kia mà xem, cũng không cảm thấy có cái gì.”

“Nhưng nếu phân tích một cách kỹ càng ra, sẽ có thể phát hiện chỗ đáng sợ ở loại năng lực này của cậu ta.”

“Thông qua việc đo lường kiểm tra trước đó đối với Chó Trông Cửa, chúng ta cũng đã biết được, loại hình lây nhiễm khủng bố, đáng sợ nhất không phải ở chỗ nó có thể tạo thành cái gì. Mà ở chỗ, logic lây nhiễm của nó, thường thường trực tiếp mà nhanh chóng, hơn nữa hiệu quả cũng rõ ràng nhất…”

“Nói đến phương thức lây nhiễm của nó, chỉ cần nó liếc mắt nhìn ông một cái, hoặc là ông liếc mắt nhìn nó một cái, hoặc là cái gì cũng không cần làm, gần như chỉ cần nó tiếp cận các ông ở khoảng cách gần một chút, hoặc là chỉ cần ở một khoảnh khắc, thời điểm nào đó, nó bỗng nhiên nghĩ tới các ông, thì đã có thể tạo thành lây nhiễm…”

“Kết quả của việc bị lây nhiễm cũng rất trực tiếp.”

“Tác dụng lên cảm giác, chính là làm cho các ông nhìn thấy thứ ảo giác mà các ông không muốn nhìn thấy nhất.”

“Tác dụng lên cảm xúc, chính là có một nỗi sợ hãi nói không lên lời nào đó bỗng nhiên sinh ra, nhiễu loạn tư duy và lý trí của các ông.”

“Tác dụng lên dục vọng, thì sẽ có khả năng hình thành một tác dụng mà chỉ nghe qua thôi sẽ không thể nào tưởng tượng được, tỷ như, khiến cho các ông chủ động nhảy xuống từ trên lầu, sau đó chết đi, tỷ như, bất kể tất cả những hậu quả tự mình hại mình và tự mình thương tổn, tỷ như, không có cách nào khống chế được bản thân mà đi nghe lệnh người đó…”

“Ngoài ra, ký ức, nhận thức, bản năng, đều có thể sinh ra đủ loại phản ứng không giống nhau.”

“Nhưng đều không ngoại lệ, tất cả những phản ứng đó, đều là trực tiếp hơn nữa còn rất mãnh liệt, khiến cho các ông có muốn phản kháng cũng rất khó.”

“Vậy thì đồng chí Đơn Binh đang nắm giữ loại hình nào thế?”

Ngài Tô nhíu mày một chút, nhanh chóng hỏi ra.

“Từ các phương diện ghi chép và biểu hiện trước đó của đồng chí Đơn Binh mà nói, loại hình mà cậu ta nắm giữ rất có thể không phải là bất cứ loại nào trong những cái trên cả……”

Giáo sư Bạch nhẹ giọng nói: “Tôi hoài nghi, ngay từ lúc bắt đầu, sức mạnh mà cậu ta khống chế chính là sức mạnh khủng bố nằm ở vị trí tối cao.”

“Hoặc là nói, đã tiệm cận với vị trí tối cao rồi.”9
Bạn cần đăng nhập để bình luận