Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1638: Đối mặt với Ban đầu, nghi lễ tẩy rửa tinh thần (1)

Lần ám sát này, hoặc nói là lần sập bẫy này rất nguy hiểm.

Lục Tân còn chưa có lần nào tiếp xúc với lực lượng Ban đầu mà đem đến cảm giác tuyệt vọng và vô lực như vậy.

Thế nhưng, anh không nói sai.

Đúng là bởi vì chuyện lần này, anh hiểu được một vài chuyện.

Có điều, được mọi người nhìn chằm chằm như vậy, anh cũng không trả lời ngay, mà là chuyên tâm ăn xong một bữa vui vẻ với các bạn cũ ở cô nhi viện, rồi sắp xếp cho bọn họ ở nhà khách đặc biệt của Đặc Thanh Bộ, Oa Oa vẫn luôn ở bên anh, cùng anh tiếp đãi những người bạn này, lại cùng anh đưa mấy người này đến nhà khách. Nhưng sau khi xong việc, Lục Tân lại không cùng Oa Oa trở lại biệt thự.

“Anh còn có một số chuyện cần làm, em về biệt thự trước đi.”

Lúc đi trên đường, Lục Tân im lặng, sau đó nói với Oa Oa.

Oa Oa rõ ràng có chút không vui vẻ…

Lục Tân đành phải cười cười, giải thích: “Không đưa em theo là vì có khả năng gặp phải nguy hiểm.”

Oa Oa lập tức có chút lo lắng nhìn anh.

Lục Tân gãi đầu một cái, nói: “Cái kia, hay là, em đi theo?”

Oa Oa dùng sức gật đầu một cái.

Lục Tân suy nghĩ một chút, rồi đưa bàn tay của mình ra, Oa Oa cũng vui vẻ đưa tay của cô bé ra.

Dắt tay là một chuyện rất tự nhiên.

Những hạt màu đen trong mắt Lục Tân dùng một phương thức ôn nhu trước đây chưa từng có, khẽ run lên.

Sau một khắc, lực lượng tinh thần vẫn luôn xoay quanh người Oa Oa bỗng nhiên sinh ra cộng hưởng, giống như sóng biển nhẹ nhàng nổi lên, cứ như Thanh Cảng là chén nước, nước bên trong bay lơ lửng, nhẹ nhàng khuếch tán ra bên ngoài tường cao.

Lực lượng trong tay Lục Tân không có khả năng gây ô nhiễm.

Mà Oa Oa thì có khả năng cưỡng ép, mượn hết tất cả lực lượng tinh thần mà cô bé thấy được, đặc tính ô nhiễm gần như cha của anh.

Cho nên, lúc hai người nắm tay đã xuất hiện một màn thần kỳ.

Lục Tân dắt theo Oa Oa, thân thể biến thành bông tuyết, trong khoảnh khắc tan biến ở đầu phố.

Sau một khắc, hai người đã xuyên qua gần trăm dặm, đi ra vùng hoang dã bên ngoài, đứng trước vầng trăng máu.

Không cần đi qua vực thẳm, đã xuyên qua hiện thực một cách thần kỳ như vậy.

Có điều, cũng có thể là do quá nóng vội muốn làm chuyện này, lúc Lục Tân và Oa Oa rời đi, toàn bộ đầu đường đều trở nên trống rỗng, em gái cùng với Tiểu Thập Cửu hứng chí phừng phừng bò từ trong phòng ra, dọc theo vách tường, bò tới đầu đường.

Sau đó, cô ngây ngẩn cả người?

Anh trai đâu?

Anh đi đâu rồi?

Anh có ý thức được, anh đã quên cái gì hay không?

“Ở đây chắc là đã an toàn.”

Lục Tân đi đến vùng hoang dã, xung quanh trống trải không một bóng người, mượn sức mạnh tinh thần của Oa Oa, khuếch tán sức mạnh tinh thần của bản thân, sau khi xác định được hoàn cảnh xung quanh mới khẽ gật đầu, ra hiệu Oa Oa đứng cách xa anh một chút, rồi lẳng lặng đứng dưới trăng máu.

Ngẩng đầu lên nhìn, Lục Tân phát hiện, trăng máu hôm nay rất lớn, lại rất tròn.

Cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà phảng phất như nó chiếm mất nửa bầu trời, lẳng lặng trôi trên đỉnh đầu anh.

Thậm chí còn đem đến cho anh cảm giác đưa tay lên là chạm được.

Chuyện này làm cho trong lòng anh có chút chập trùng, lại có chút kích động.

“Ha…”

Anh vỗ nhẹ ngực, sau đó để cho bản thân tỉnh táo lại, rồi im lặng tưởng tượng lại cảm xúc lúc tiếp xúc với Ban đầu.

Ý thức duy nhất, lúc Lục Tân đang điều tra viện nghiên cứu Nguyệt thực đã lấy được.

Anh biết đây là đồ quan trọng, cũng biết đây là đồ vật của nghiên cứu viên Nhất Đại.

Thế nhưng anh cũng không biết, đây là cái gì, cũng đem đến tác dụng gì.

Mà mấy lần trước đây tiếp xúc sẽ sinh ra một cảm giác cực kỳ gần với Ban đầu.

Chuyện này làm cho anh cảm thấy áp lực, nên vẫn luôn trì hoãn chuyện này.

Mà trong lần bị ám sát này, anh bị ép phải tiếp xúc với Ban đầu.

Chuyện này ngược lại làm cho anh sinh ra một chút suy nghĩ kỳ quái.

Từng chút từng chút nhớ lại hành động “ngu xuẩn” lúc đó của mình, nhớ lại xúc cảm lúc bản thân bị Ban đầu bao phủ, cũng nhớ lại lúc anh bị Ban đầu bao phủ, sinh ra cái cảm xúc thật mà cũng không phải thật, ở phương diện tinh thần được người nào đó tiếp xúc và đối thoại.

Là Lục Thiên Minh sao?

Cũng chỉ có hắn ta mới có thể xuất hiện ở nơi cổ quái như vậy.

Hắn ta nói, hết sức bội phục sự ngu xuẩn của hắn.

Hắn ta nói, đừng để cho bản thân mình biến thành hắn…

Hắn còn cho anh một vài đồ vật ở phương diện tinh thần, chạm vào ý thức duy nhất ở trong đầu của anh.

Cho nên…

Trong suy tư như vậy làm cho tầm mắt của Lục Tân càng ngày càng trở nên kiên định.

Trước đó, bản thân anh không dám tiếp tục tiêu hóa ý thức duy nhất chỉ là bởi vì anh không tin loại lực lượng này.

Dù sao, bản thân anh cũng chỉ là một người bình thường, bởi vì được các hạt ô nhiễm mới có được lực lượng như bây giờ.

Chính bản thân anh, chẳng qua cũng chỉ là một thể bị ô nhiễm.

Làm một thể bị ô nhiễm, chính bản thân anh có thể thừa nhận bị loại lực lượng tinh thần này xâm nhập, không mất lý trí cũng là rất tốt rồi.

Làm sao lại có thể gia tăng áp lực cho bản thân?

Cho nên, anh sợ hãi Ban đầu, đây là thể bị ô nhiễm, trời sinh đã có sự kính sợ đối với nguồn ô nhiễm…

Thế nhưng, nếu như bản thân anh mong muốn tiêu hóa ý thức duy nhất, thì chính là đối kháng với Ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận