Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 460: Một đầu tên điên một trăm khối (1)

Trong thời đại này, ở trên mặt đất còn có rất nhiều thị trấn bỏ hoang như vậy.

Dựa vào một loại tâm lý an toàn nào đó, rất nhiều người khi tụ tập lại cũng thích lựa chọn những ngôi làng hoặc doanh trại.

Không biết là trong những thị trấn này có thực sự gặp nguy hiểm hay không nhưng chỉ nghĩ đến cảm giác trống trải khổng lồ đến nghẹt thở đó đã khiến nhiều người lo sợ.

Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói thì những thị trấn bỏ hoang này ngược lại rất an toàn.

Ban đầu lúc mặt trăng máu xuất hiện trên bầu trời, trên thế giới đồng loạt xuất hiện số lượng lớn tên điên thì việc nền văn minh sụp đổ và trật tự biến mất đều có liên quan đến tên điên. Bọn chúng đã từng trở thành kẻ săn mồi đáng sợ nhất trên thế giới này, cũng trở thành ác mộng lớn nhất của những người đã trải qua thời đại đó. Cho tới bây giờ vẫn còn rất nhiều người ôm trong lòng nỗi sợ hãi kinh hoàng đối với hoang dã và những thị trấn tối tăm, hoang tàn đó.

Nhưng hiện tại, đám tên điên chạy loạn đầy đường cũng đã bị tiêu diệt gần hết từ lâu.

Lâu lâu có một hai con xuất hiện đều là động vật quý hiếm.

Hơn nữa, theo Lục Tân biết, bởi vì nguồn ô nhiễm gây ra do đột biến tinh thần thường chỉ xuất hiện ở những thành phố lớn hoặc là những điểm tụ tập nơi tập trung đông dân cư. Ngược lại, trong những thị trấn hoang tàn và vắng vẻ này không có cơ sở và điều kiện để sinh ra hiện tượng bất thường này.

Mặc dù nói như vậy…

Ngẩng đầu nhìn lại, phía dưới tầng kia sương mù mờ mịt kia là những tòa nhà cao ốc như ẩn như hiện, tựa như những vệ sĩ không tên tuổi. Thị trấn yên tĩnh lặng lẽ tọa lạc ở nơi đó. Ở những nơi mắt thường không nhìn thấy được, dường như đang cất giấu những đồ vật khiến người ta bất an đang âm thầm mài sẵn móng vuốt.

. . . Đúng là rất dọa người.

Từng chiếc xe tải từ từ chạy vào bên trong thị trấn bị sương mù che phủ này.

Khoảng cách giữa những chiếc xe đều khoảng hơn mười mét. Nhưng theo thói quen chạy trên đường lớn phải đảm bảo khoảng cách là một trăm mét. Có như vậy thì dù gặp phải mai phục mới không bị một lưới bắt hết.

“Chú! Xem ra trong thành rất béo bở…”

Lão Chu đang ngồi trên ghế lái cũng hơi thèm thuồng nhìn về những phòng ốc tối om ở xung quanh.

“Cũng không biết ban đêm sẽ nghỉ ngơi ở đâu. Nếu như có cơ hội chạy tới đây lục soát một vòng thì tốt rồi…”

Lục Tân nhìn xung quanh, cũng lặng lẽ gật đầu.

Những thị trấn khổng lồ, trống trải như thế này chắc chắn cất giấu vô số những đồ vật đáng giá.

Dù cho những thị trấn như thế này khẳng định đã bị rất nhiều đội trong hoang dã lục soát nhiều lần rồi, nhưng cũng nhất định chưa vơ vét sạch sẽ.

“Ha ha, thằng nhóc như cháu cũng đừng tham lam…”

Lão Chu bỗng dưng nổi lên hứng thú dạy dỗ cháu trai: “Biết không, như trước đây thì những đội lục soát hoang dã ngược lại muốn trốn tránh những thị trấn như thế này.”

Tiểu Chu và Lục Tân đều tò mò nhìn sang phía ông ấy: “Vì sao?”

“Nhìn xem, hai thanh niên trẻ không hiểu chuyện phải không?”

Lão Chu đắc ý nói với Tiểu Chu: “Cuốn cho chú điếu thuốc…”

Sau đó bắt đầu kể chuyện: “Mọi người đều biết là những thị trấn như thế này rất béo bở, nhưng nguy hiểm cũng có rất nhiều. Trước đó khắp thế giới đều là những tên điên chạy loạn, những tên điên trên hoang dã đều đã bị xử lý hết, chúng nó chạy không nhanh, cũng không biết dùng súng, một đội người cầm lấy súng là dễ dàng tiêu diệt được bọn chúng. Nhưng ở trong thị trấn, có đủ loại góc khuất hẻo lánh, có một tên điên bất thình lình nhảy ra ôm lấy cháu là bắt đầu gặm...”

“. . .”

Lục Tân cố gắng để hiểu, chắc chắn hình ảnh mà Lão Chu nói rất kinh khủng.

Chỉ là vì sao nghe ra có vẻ không đứng đắn lắm nhỉ?

“Cháu còn tưởng là cái gì chứ, không phải chỉ là tên điên thôi sao. Cháu đã từng nhìn thấy nó ở trong gánh xiếc rồi. Chẳng có gì ghê gớm, còn đánh không lại mấy con chó săn…”

Tiểu Chu nghe được thì xem thường, đưa điếu thuốc lá chuẩn bị đưa cho ông chú lên miệng mình.

“Ôi, cái đứa thanh niên như cháu…”

Ông chú lập tức trừng mắt lên: “Cháu là sinh vào thời điểm tốt, chưa thấy lúc những tên điên kia hung hăng thôi.”

“Trong mấy năm trước khi cháu được sinh ra, trong thời kỳ rối loạn nhất đó đã có biết bao nhiêu người bị tên điên ăn thịt đây?”

“Chú của cháu ấy à, lúc đó đã gặp được thím của cháu như thế đó. May mà chú là một tay thiện xạ, bắn đâu trúng đó. Cũng không phải là chú nổ đâu, năm đó mười mấy tên điên vây quanh chú, còn chú chỉ có một khẩu súng, bốn viên đạn, nhưng chú gặp nguy không hoảng loạn, bắn đùng đùng mấy phát…”

Lục Tân bị khơi gợi lên hứng thú, tò mò nói: “Sau đó thì sao?”

Lão Chu trừng mắt lên: “Sau đó chú bèn vừa chạy vừa hét cứu mạng…”

Lục Tân yên lặng, cùng với Tiểu Chu để lộ vẻ mặt khinh bỉ.

“Chú rất lợi hại. Nói với hai đứa, biết bao nhiêu người nhìn thấy tên điên một lần thôi là bị dọa đến run rẩy cả hai chân. Chú cũng đâu có như thế, chạy nhanh như đạn, kêu cứu mạng cũng kêu to như loa phường. Nếu không phải lúc ấy chú kêu cứu mạng vang dội như thế thì làm sao gặp được thím của cháu chứ?”

Lão Chu dương dương đắc ý: “Cuống họng này kêu hơi bị giá trị đấy. Có ngay một vợ một con gái rồi…”

Tiểu Chu nghe thấy thế thì dường như có điều suy nghĩ: “Cho nên thím nói chú có tật xấu là tè trong quần cũng không phải là oan uổng chú đúng không?”

Lão Chu nổi giận: “Nói những lời như vậy là chú phế cháu đấy, quấn thuốc cho chú đi. . .”

Trong tiếng Lão Chu đang tự lải nhải giảng kể lại những sự tích anh dũng năm đó của ông ấy, xe tải dần dần đi sâu vào bên trong thị trấn.

Bình thường trong thị trấn sẽ không lái xe quá nhanh.

Mặc dù trước đó nhân viên dò đường đã xác định rằng con đường đi thông qua thị trấn này xe cộ đi lại không có vấn đề gì, có một số ít vật cản đã được xử lý hết, nhưng xe vẫn chạy rất chậm. Trong làn sương mù mỏng manh, một rừng sắt thép yên lặng không tiếng động mà từ từ đi qua.

Có gió xoáy thổi từ trong thị trấn mà qua, làm những cửa sổ và màn cửa đong đưa kêu vù vù.

Mặc dù giữa ban ngày, nhưng thị trấn hoang vu mà trống trải này vẫn khiến cho nội tâm của mọi người hơi run run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận