Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 1701: Người đưa tiễn nền văn minh (2)

Bà ta nói một hơi đến chỗ này, không để ý đến sự kìm nén lúc này của Lục Tân, từ từ hít thở, nghiêm nghị nhìn lại:

“Cho đến ngày hôm nay, cậu biết ý thức duy nhất đại diện cho điều gì hay không?”

“Ý thức duy nhất, chính là bảo hiểm mà Ban đầu làm nên, chính là thủ tục để tinh thần có được ý thức hoàn chỉnh.”

“Lúc ấy trong mấy trăm vật thí nghiệm kia, đây là thành công duy nhất, lại cũng không thể mô phỏng, phục chế lại.”

“Cũng chính bởi vì thủ tục này, ý thức duy nhất còn sống kia, trở thành một thể thống nhất kỳ diệu, cũng trở thành một tồn tại đặc biệt, rất nhiều năm sau đó, phòng thí nghiệm Cao Sơn dùng đủ mọi biện pháp cũng không thể nào sao chép được.”

“Cho nên, tìm được ý thức duy nhất, là lựa chọn duy nhất của phòng thí nghiệm Cao Sơn.”

Lúc nhắc tới phòng thí nghiệm Cao Sơn, đáy mắt của bà ta cũng mơ hồ lóe lên một ánh sáng vô cùng phức tạp.

Vừa có oán hận, lại có thù hẳn, nhưng trong lúc mơ mơ hồ hồ, lại có thêm một chút tiếc hận, cùng với ý khâm phục.

“Đám người kia, phải nói là vô cùng lợi hại…”

“Không chỉ ở chỗ bọn họ dám một mình đối mặt với Ban đầu trước thời hạn, thậm chí còn có dũng khí đối thoại với Ban đầu.”

“Mà còn nằm ở phản ứng của bọn họ vào năm đó khi sự hỗn loạn kia xuất hiện.”

“Trên thực tế, lúc ấy Chung cực ra đời, sự kiện Trăng Máu xuất hiện, bọn họ cũng đã trải qua một thời gian dài không biết phải làm sao.”

“Thế nhưng rất may là bọn họ chuẩn bị cũng coi như đầy đủ, phản ứng cũng khá nhanh, lại là những người dám tiếp nhận một số sự vật mới mẻ, hơn nữa, lúc ấy những vị Chung cực vừa mới sinh ra ý thức của riêng mình, lại vì đặc chất của bản thân, có những suy nghĩ cố chấp, cùng với sự ngu xuẩn của con người…”

“Có sự lỗ mãng, bận bịu với công việc hấp thụ máu tươi của thế giới hiện thực…”

Bà ta nói tới chỗ này, cố ý nhìn Lục Tân một cái, Lục Tân chỉ có thể làm bộ như không chú ý tới ánh mắt này của bà ta.

“Cũng có, ý thức vừa mới ra đời lúc ấy, đã vội vàng muốn cướp lấy quyền chủ đạo của Ban đầu, thậm chí còn quên việc đi tới thực tại…”

“Còn có sự xung khắc trời sinh, cùng với sự căm thù lẫn nhau, có sự lạnh nhạt cùng với phòng bị ngu ngốc đối với tất cả mọi thứ…”

“Thậm chí còn có những kẻ ngay từ lúc bắt đầu đã nguyện ý đứng về phe con người…”

Bà ta lắc đầu một cái, trên khuôn mặt phảng phất xuất hiện một nụ cười tự giễu: “Cho nên, thời kỳ ban đầu của Chung cực, cũng không mạnh mẽ như nào cả, cũng có một số kẻ, lúc ban đầu cũng không hề trở nên mạnh mẽ, cho nên mới cho phòng thí nghiệm Cao Sơn cơ hội bắt được bọn họ chứ?”

“Mà đây, chắc cũng là lẽ tất nhiên…”

“Dẫu sao, bọn ta, ngoài việc bị nền văn minh thế hệ này của các người lây nhiễm, còn chịu sự lây nhiễm của vật thí nghiệm đầu tiên nữa.”

“Những loại ưu tư của anh ta khiến cho bọn ta thức tỉnh trước thời hạn, cũng ảnh hưởng tới bọn ta ở một mức độ nhất định, khiến cho bọn ta có một loại cảm giác thân cận nhất định trời sinh đối với loài người, thậm chí can tâm bảo vệ loài người, còn có ý thức mãnh liệt hơn so với bình thường một chút.”

Lục Tân nghe thấy lời bà ta nói, tiêu hóa một chút, mới có thể hiểu rõ.

Những ưu tư mà Lục Thiên Minh thả ra trước khi chết đi, đã phân ra ảnh hướng đến mỗi một vị Chung cực.

Có luôn hướng tới chân lý, có theo đuổi sự công bằng, có nguyện ý bảo vệ thế giới này, cũng có sự chết lặng và mê man…

Cũng không chỉ là những thứ này.

Người đầu tiên sắp bị buộc trở thành “Thần”, trước khi chết trong lòng rốt cuộc chất chứa bao nhiêu thứ?

Có sự khủng hoảng, không cam tâm, cũng là bình thường.

Thế nhưng, ai có thể đảm bảo, trong khoảnh khắc kia, anh ta không có dục vọng, khát khao trở thành Thần để đi chi phối dục vọng của thế giới này, đem toàn bộ dã tâm muốn chiếm cứ Ban đầu cùng với cách làm không từ thủ đoạn nào của đám người nghiên cứu mang vào trong tiềm thức chứ?

Cho nên, mới có Tàng Trượng Nhân, nhuyễn trùng vực sâu, cùng với Đạo Hỏa Nhân xuất hiện sao?

Mỗi một vị Chung cực ra đời vào lúc đó đều là hình ảnh phản chiếu nội tâm của Lục Thiên Minh, thậm chí có thể làm được hẳn một bài luận văn cơ đấy…

“Mà phòng thí nghiệm Cao Sơn, cũng chính là nhờ thông qua một thí nghiệm thất bại này mới mở ra được suy nghĩ mới.”

Hắc hoàng hậu tự mình mở miệng: “Trông thấy nguy hiểm do vật thí nghiệm đầu tiên mang tới, bọn họ mới ý thức được rằng: Thì ra, bọn họ hoàn toàn không có cách nào đối kháng với sự giáng thế của Ban đầu, thế nhưng, bọn họ lại có thể nắm được sức mạnh thực tại sau khi Ban đầu giáng thế, chỉ cần thực hiện một lần thí nghiệm nữa thôi, chỉ cần đưa điều này vào ý thức của Ban đầu trước thời hạn, sau đó làm xong trình tự tương ứng là được.”

“Cũng giống như, một nguồn ô nhiễm có thể khống chế mọi thứ sắp đến, ai cũng không thể phản kháng lại.”

“Vậy thì, tại sao không để cho bản thân mình trở thành ý thức chủ của nguồn ô nhiễm này chứ?”

“Ngày mà tận thế giáng xuống thực sự đáng sợ sao?”

Lúc nói đến vấn đề này, trên khuôn mặt của Hắc hoàng hậu bỗng nhiên nở một nụ cười, thậm chí còn cười vô cùng vui vẻ.

Chẳng qua, ở trong nụ cười này, ít nhiều cũng có chút mỉa mai: “Không thể nhìn thấy được mà…”

“Nếu như có thể trở thành hoàng đế trong ngày tận thế, không biết có bao nhiêu kẻ sẽ ngóng trông ngày tận thế giáng xuống đâu…”

“Am hiểu về việc cười trên nỗi đau của người khác…”

Lục Tân trầm mặc nghe những lời đầy chế giễu của Hắc hoàng hậu, lại kéo đứa trẻ màu đen bên cạnh đến, đạp một cước.

Đứa trẻ màu đen kêu thảm một tiếng, mà sắc mặt của Hắc hoàng hậu đã trở nên yên ắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận