Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 985: Quân vương vực sâu (2)

Phần phật...

Gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức lấy căn phòng này làm trung tâm, nhanh chóng khuếch trương ra bên ngoài.

Không biết có bao nhiêu con quái vật mới vừa vui vẻ phấn chấn leo lên được căn phòng này, nhưng vừa thò đầu ra đã bị gợn sóng này thổi bay,

Thậm chí nó còn không kịp tru lên, hoặc là lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thì cơ thể chúng đã lập tức dập nát, bởi vì loại quái vật này quá đông đúc lúc nhúc, cho nên khi chúng phát nổ giống như từng chùm pháo hoa nở rộ.

Gợn sóng vừa lướt qua, có vô số con quái vật tinh thần đã vỡ nát thành bột mịn.

Cho đến tận khi bị đập vỡ nát chúng nó còn chưa kịp phản ứng lại, cảm xúc tham lam và tàn bạo còn bay đầy trong không trung, mãi chưa tan hết.

Mà gợn sóng này còn nhanh chóng lao về một tòa nhà cũ kỹ trong thành phố này, bắn ra một vòng khói thuốc súng.

Có vô số tòa nhà cao tầng cũ kỹ bị chặt ngang, nặng nề đổ sập xuống, bầu trời vang lên làn sương đỏ dày đặc.

“Rầm rầm...”

Khoảnh khắc này, cả thành phố đã trở nên yên lặng lạ thường.

Ở xa hơn, đám quái vật đã trốn được đòn truy quét của gợn sóng đột nhiên bị một nỗi sợ hãi tột cùng bao trùm.

Chúng nó ngơ ngác nhìn làn sóng đổ ào về phía đó, đến cả linh hồn cũng cảm thấy rùng mình.

Nháy mắt, một nỗi sợ hãi bao phủ chúng nó, thậm chí làm chúng quên cả bỏ trốn, mà nằm sấp cả người xuống theo bản năng.

Cúi đầu, run rẩy, chỉ là không dám trốn.

Chúng lập tức giao quyền sống còn của mình cho chủ nhân của hơi thở này.

Vì thế, rặng mây đỏ che lấp một nửa mặt trăng, trong thế giới có vô số bức tường đổ nát, cảnh tượng màu đỏ giống như màu máu loãng rung động, bởi vì cửa sổ không có cánh cửa làm các tòa nhà như đang há to miệng, những con đường cũ nát không ngừng sụp lún, bên trong chiếc ô tô móp méo cũ kỹ, bên trong những khe hở to tướng trên vách tường, có rất nhiều cái bóng màu đen ngã trên mặt đất.

Bọn chúng đều đang nhìn về một hướng.

Trong phòng khách sạn cũ nát, Lục Tân chậm rãi đi tới bên cạnh cửa sổ, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía trước.

“Sao có thể...”

Ngay khi sức mạnh vô hình này bùng nổ, thì Black Jack đã trốn ra xa được mấy trăm mét.

Ở trong sự tồn tại đặc biệt như là vực sâu này, xa mấy trăm mét có đôi khi chính là xa xôi vô hạn.

Chứng tỏ cho sự an toàn.

Nhưng mà, phía sau lưng anh ta bỗng nhiên xuất hiện cảm giác sợ hãi, nó khiến anh ta mất thăng bằng, có cảm giác đất trời đang đảo lộn.

Bên trong vực sâu, không ngờ còn xuất hiện trọng lực giống như ở thế giới bình thường, cảm giác đầu nặng chân nhẹ lập tức làm anh ta đập mặt xuống đất.

Bên trong đôi mắt xoay tròn, anh ta nhìn thấy trăng máu trên bầu trời, những tòa nhà đổ nát và đường cái lồi lõm luân phiên xuất hiện, anh ta dùng hết sức nhưng vẫn không thể nào giữ được thăng bằng trong cơn choáng váng mãnh liệt này, chỉ có thể mặc cho cả người xoay tròn trên không trung.

Hình ảnh xoay tròn này chỉ dừng lại khi anh nhìn thấy cái ti vi méo mó, và đóa hoa nhựa khô héo trong căn phòng khách sạn vỡ nát.

Không ngờ anh ta lại quay về căn phòng này.

Rõ ràng bản thân anh ta đã ở cách đây mấy trăm mét, nhưng sau khi ngã xuống, không ngờ lại quay về căn phòng này.

“Ha ha ha ha...”

Có tiếng cười khẩy vang lên sau lưng.

Black Jack quay phắt người lại, rồi nhìn thấy trước mặt mình có một hàng người đứng đó, mà ở giữa chính là đối thủ lúc trước của anh, cậu thanh niên trông có vẻ cực kỳ bình thường, còn bên cạnh anh lại có hai cái bóng lớn và một cái bóng nhỏ. Trên người cậu thanh niên đang tản ra những phóng xạ tinh thần mãnh liệt khiến ba cái bóng bên cạnh anh trông khá mơ hồ, giống như là ngôi sao bên cạnh ánh mặt trời.

Thoạt nhìn có vẻ như họ đang mỉm cười với anh ta.

Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện chỉ có cậu thanh niên đang đứng chính giữa mỉm cười.

Còn hai cái bóng lớn và một cái bóng nhỏ đang cười bên cạnh anh kia, chi bằng nói đó là một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

“Rầm...”

Cậu thanh niên kia vừa cười vừa xòe tay bắt anh ta đến.

Black Jack hét lên tiếng kêu thê lương thảm thiết đón nhận bàn tay đó, thậm chí còn chẳng có sức phản kháng.

Nhưng mà kỳ quái là cái bàn tay kia không chộp anh ta, mà vươn thẳng ra đằng sau lưng anh ta.

“Ong...”

Phía sau lưng Black Jack vẫn luôn có từng sợi tơ kỳ quái bay phiêu đãng nhè nhẹ như có như không.

Cái sợi tơ này liên tục bay phất phới trên người Black Jack, và nó còn kéo dài đi sâu vào trong thế giới vực sâu.

Lục Tân còn nhớ rõ bản thân đang làm gì.

Anh đến thành phố Hắc Chiểu để điều tra về sự kiện ô nhiễm đặc biệt.

Nhóm điều tra của anh dưới sự gợi ý của Hàn Băng, đã lựa chọn phương pháp “điều tra từ dưới lên trên”, trà trộn vào tầng đáy xã hội của thành phố Hắc Chiểu, sau đó mượn sức những người này ép sở hành chính thành phố Hắc Chiểu phải để lộ dấu vết thứ quyền lực đang cầm đầu thành phố Hắc Chiểu ra.

Mượn vực sâu của Black Jack, anh đã phát hiện đúng là có thứ quái dị nào đó ẩn sâu bên trong.

Nhưng nó đang trốn sâu trong vực sâu, không hề để lộ ra dấu vết.

Con quái vật tinh thần kia không để lộ dấu vết, anh phải làm sao bây giờ?

… Đương nhiên là phải bắt nó để lộ dấu vết rồi!

Hợp lý mà đúng không sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận