Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 626: Sếp tặng phụ nữ (2)

“Đối với việc anh muốn gặp người của Viện Nghiên cứu, tôi đã truyền đạt những yêu cầu tương quan đến Đặc Thanh Bộ rồi.”

Hạ Trùng nghiêm túc nhìn về phía Lục Tân, vẫn là vẻ mặt không có biểu cảm, chỉ là phía trên có thêm mấy cái băng dính cá nhân, nói: “Nhưng căn cứ vào sự nghiêm ngặt và thận trọng của Viện Nghiên cứu trước đó thì tôi hy vọng, anh có thể chuẩn bị và sửa soạn lý do anh muốn gặp người của Viện Nghiên cứu, phương diện mà anh muốn tìm hiểu, thậm chí những vấn đề mà anh muốn hỏi sau đó thông báo sớm cho Viện Nghiên cứu rồi chờ quyết định của bọn họ…”

Lục Tân nghe thấy thế cảm thấy hơi khó khăn. Bởi vì anh cũng chỉ là muốn gặp, thậm chí chưa từng nghĩ là vì sao.

Nhưng trong vấn đề này, Trần Tinh cũng không nói chuyện giúp anh.

Thận chí, xét về sự quan tâm đối với chuyện này, Trần Tinh cũng không hề thua kém Hạ Trùng.

“Vậy được rồi, tôi lại muốn. . .”

Lục Tân không tiện cự tuyệt đôi mắt to tròn đó của Hạ Trùng, chỉ có thể chậm rãi gật đầu.

Hạ Trùng đang chuẩn bị gật đầu, đột nhiên màn hình điện tử trên cổ tay cô sáng lên, báo có tin nhắn đến.

Thuận tay mở tin nhắn ra xem, Hạ Trùng giật mình.

Trần Tinh ân cần nhìn sang: “Viện Nghiên cứu không đồng ý sao?”

Hạ Trùng yên lặng nhìn Lục Tân, nói: “Không, Viện Nghiên cứu đồng ý.”

Dừng một chút, rõ ràng là cô hơi chần chừ chờ phản ứng của Lục Tân: “Bọn họ nói cũng đang muốn gặp anh. Muốn chúng ta lập tức đến đó.”

“Bộp!”

Trần Tinh kinh ngạc và sợ hãi, rõ ràng cô hơi khó tin quay đầu nhìn.

Lục Tân không hề hoảng loạn, yên lặng nghĩ đến anh có chuyện muốn hỏi, còn bọn họ muốn gặp anh để làm gì?

Vù vù.

Máy bay trực thăng bắt đầu chuyển hướng ở trên không, tách ra với những người khác, hướng thẳng về thành chính số hai.

Lúc này, Trần Tinh và Hạ Trùng đều hơi băn khoăn, nhưng cũng không hỏi thăm.

Thực ra trên người hai bọn họ đều có vết thương, hơn nữa còn không nhẹ, bây giờ cũng chỉ băng bó đơn giản một chút. Theo lý thuyết hẳn là nên đi đến bệnh viện sau đó nghỉ ngơi. Nhưng hai người bọn họ đều khá coi trọng chuyện này. Thêm vào đó, một người là người giúp Lục Tân truyền đạt lần gặp gỡ này, một người là người lãnh đạo trực tiếp của Lục Tân tại Thanh Cảng. Cho nên không ai đề cập đến việc nghỉ ngơi, trực tiếp đi cùng anh đến đó.

Tốc độ của máy bay trực thăng tất nhiên là nhanh hơn xe tải rất nhiều. Khoảng hai giờ đồng hồ sau, Lục Tân đã nhìn thấy một đống kiến trúc và thành phố rộng lớn phía dưới. Đó là thành phố Vệ Tinh của thành phố trung tâm, có tới mười thành phố Vệ Tinh hợp quy tắc đang bảo vệ hai thành phố bên trong cùng. Một cái là thành chính lớn, đó là vị trí ở Tổng sở hành chính của thành phố trung tâm. Đồng thời nơi này cũng thuộc về thành phố cốt lõi của liên minh.

Một cái khác có quy mô nhỏ hơn một chút nhưng khí chất lại sạch sẽ, chỉnh tề hơn.

Điều thu hút người khác nhất là trong tòa thành có quy mô nhỏ hơn kia có một tòa nhà cao tốc với hàng trăm tầng đang đứng sừng sững dưới ánh mặt trời.

Từng mặt kính loáng bóng phản xạ ánh nắng khiến cho tòa nhà cao ốc này có loại cảm giác giống như kim loại.

Máy bay trực thăng cũng không trực tiếp bay vào thành chính số hai mà dừng ở thành phố Vệ tinh số 9 cách thành chính số hai gần nhất, ở nơi đó đã có vài chiếc xe jeep màu đen đợi sẵn. Đám người Lục Tân và Bích Hổ ngồi vào trong chiếc xe thứ hai sau đó lại nhìn bọn họ chuyển xe máy của mình xuống dưới, bỏ vào một chiếc xe jeep khác. Lúc này bọn họ mới yên tâm tiếp tục đi về phía trước.

Một con đường nhựa thẳng tắp, hai bên là hoa cỏ tươi đẹp, hướng thẳng đến thành phố Vệ tinh số hai.

Lục Tân phát hiện, tòa này tọa lạc trên cơ cấu quan trọng nhất của toàn thế giới – Viện Nghiên cứu Nguyệt Thực của thành chính số hai. Nhưng lại không có cầu treo sắt, thậm chí hào nước và máy kiểm tra tương tự cũng không có, chỉ có mấy con đường nhựa trải thẳng vào trong thành phố.

Tại sao lại như thế được.”

Lục Tân ngạc nhiên. Đây là tương đương với việc không đề phòng à?

Trụ sở của Viện Nghiên cứu trong truyền thuyết lại là một thành phố mà người nào cũng có thể tùy tiện đi vào sao?

Lúc trong lòng anh đang xuất hiện suy nghĩ ngạc nhiên này thì anh bỗng cảm thấy mặc hơi ngẩn ra, nhô đầu ra ngoài cửa xe.

“Chú ý an toàn!”

Tài xế lái xe lập tức nói một tiếng.

“Ồ!”

Lục Tân rụt cổ lại, nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào phía ngoài cửa xem.

Trần Tinh nhìn hắn một cái: “Anh đang nhìn cái gì thế?”

Lục Tân quay đầu lại mới chậm rãi thở một hơi thật dài, nói: “Rốt cuộc tôi đã biết vì sao Viện Nghiên cứu không đề phòng…”

Bên ngoài thành phố Vệ Tinh số hai là một bãi cỏ rất lớn, còn có quảng trường.

Nhìn không thấy bất cứ vật nào

Lục Tân cũng không bất ngờ vì Bích Hổ không nhìn thấy gì, bởi vì loại lực lượng thủ vệ này chắc là chỉ có anh có thể nhìn thấy. Lúc anh mở cửa sổ xe jeep ra, anh có thể nhìn thấy rõ ràng, trên bãi cỏ lớn bên ngoài thành chính số hai đang có một con quái vật đang lảng vảng.

Một con quái vật tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận