Mặt Trăng Đỏ (Theo Hồng Nguyệt Bắt Đầu)

Chương 321: Nhớ về (2)

Từ từ khởi động xe, Lục Tân chở cô giáo Tiểu Lộc đi đến đường phố trong thành phố Thanh Cảng. Mặc dù Lục Tân đã lái chậm, nhưng Cô giáo Tiểu Lộc vẫn căng thẳng, vẫn luôn nắm chặt góc áo của anh. Trên đường đi bọn họ không nói gì, đi thẳng đến phía đông thành phố Vệ Tinh, đi lên núi Thanh Nham.

Sau khi đến đây, Lục Tân tìm một chỗ đậu xe, tháo xe lăn ra sau đó ôm cô giáo Tiểu Lộc ngồi xuống. Từ từ đẩy xe lăn, bọn họ đi dạo trên con đường nhỏ này.

“Chị xem, nhà ở đây rộng bao nhiêu?”

Vừa đi, anh vừa cười nói: “Em đã từng đi vào một căn nhà trong đó. Bên trong có rất nhiều gian phòng, phòng khách cũng rộng rãi, có thể coi như giảng đường. Hơn nữa bên ngoài còn có vườn hoa, cũng có hồ nước, có thể rào lại vườn, trồng một ít rau, nuôi mấy con gà gì đó…”

“Chỗ này lại cách xa phía tây thành, xung quanh rất vắng người, càng… càng yên tĩnh.”

Thật ra anh muốn nói, ở chỗ ít người, nếu phát sinh sự kiện tinh thần ô nhiễm trên quy mô lớn thì ngược lại an toàn hơn rất nhiều. Tuy nhiên, xét đến việc tinh thần ô nhiễm chỉ có một số ít người biết đến, anh sợ sẽ dọa cô giáo tiểu lộc nên không nói thẳng ra.

“Ôi trời, em bây giời không giống lúc trước nữa rồi. Em cũng bắt đầu suy nghĩ đến việc mua biệt thự rồi à?”

Tâm trạng của cô giáo Tiểu Lộc cũng khá hơn nhiều, xoay người trên xe lăn, liếc mắt nhìn Lục Tân.

“Trong khoảng thời gian này, em rất nghiêm túc làm việc nên tích góp được một ít tiền…”

Lục Tân cười ngại ngùng, nói: “Hơn nữa em đã cho người hỏi thăm rồi, giá nhà ở đây hình như gần năm, sáu mươi vạn gì đó. Mặc dù hơi đắt nhưng em cảm thấy chúng xây cô nhi viện ở nơi này thì sẽ tốt hơn.”

“Hứ. . .”

Cô giáo Tiểu Lộc nghe thấy lời nói ấp úng của anh thì nói: “Năm sáu mươi vạn? Em nghĩ chị là đồ ngốc sao? Phòng ở chỗ này…”

Cô ấy nghiêm túc suy nghĩ sau đó nói: “Ít nhất một trăm vạn!”

“Đúng, đúng, khoảng tầm đấy. . .”

Lục Tân cười gật đầu, nói: “Chờ em mua lại nó rồi chị chuyển tiền lại nhé!”

Cô giáo Tiểu Lộc không trả lời, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Đến lúc đó em cũng sẽ ở chỗ này sao?”

Lục Tân không biết trả lời vấn đề này như thế này, chỉ là đẩy cô ấy chậm rãi đi về phía trước.

Cô giáo Tiểu Lộc giống như đang nghĩ đến vấn đề gì đó, một lát sau mới nói khẽ:

“Bây giờ em vì sao lại đối xử tốt với bọn chúng như vậy?”

Lục Tân từ từ ngẫm nghĩ, nói: “Lúc đó không phải viện trưởng thường xuyên nói cho chúng ta biết sao?”

“Mặc dù chúng ta nhỏ tuổi, nhưng chúng ta đại diện cho hi vọng.”

“Chỉ cần trong lòng chúng ta có hy vọng với văn minh thì nhất định chúng ta có thể quay lại giống như cuộc sống mà ông ấy nói, mỗi bữa cơm đều có thể ăn thịt, có thể thỏa thích xem phim, nghe ca nhạc, chơi đùa, lại cũng không cần làm nhiều bài tập như vậy. . .”

“Bây giờ, những đứa trẻ kia chắc cũng giống như vậy.”

Anh từ từ nói hết: “Chúng ta phải đối xử tốt với bọn chúng giống như viện trưởng đối xử tốt với chúng ta khi ấy.”

Cô giáo nghe Lục Tân nói, rất lâu không trả lời.

Lục Tân chợt nhận ra, bờ vai của cô ấy đang nhẹ nhàng run rẩy. Anh lập tức sợ hãi,

chạy đến trước mặt cô ấy, chỉ thấy không biết chừng nào trên mặt cô ấy đã ướt đẫm

nước mắt. Anh vội vàng ngồi xổm xuống, hơi căng thẳng nói: “Chị làm sao thế?”

Cô giáo Tiểu Lộc kéo tay áo lên xoa xoa nước mắt, ngẩng đầu nhìn đôi mắt của Lục Tân: “Em lại đây.”

Lục Tân vội vàng đến gần cô hơn một chút.

Cô giáo Tiểu Lộc chăm chú nhìn anh, đôi mắt đỏ lên, biểu cảm hơi nghiêm túc:

“Em nói cho chị biết, em đi thành chính làm cái gì?”

“Cái này. . . Chỉ là đi họp mà thôi.”

Lục Tân vội vàng giải thích: “Thật sự không có gì khác, rất an toàn. Một tuần là quay về rồi.”

Cô giáo Tiểu Lộc im lặng một lúc mới nói: “Có thật không?”

Lục Tân nghĩ đến chuyện “giai đoạn thứ hai” hơi im lặng, nhưng không nói cho cô ấy, vẫn gật đầu.

“Thật ra, chị đã biết trước là có thể như vậy.”

Cô giáo Tiểu Lộc không có nói tin hoặc là không tin, một lát sau, mới nói khẽ:

“Trước đó, có một người đồng nghiệp của em đến tìm đến chị. Cô ấy là người tốt.

Ban đầu chị rất lo lắng về việc em đang làm, thế nhưng người kia làm chị cảm thấy, có lẽ bọn họ…”

“Là không giống nhau!”

“Cho nên, chị cũng không muốn ngăn cản em, chỉ là. . .”

Cô ấy chợt ngẩng đầu lên, nắm thật chặt tay của Lục Tân: “Em nhất định phải đồng ý với chị một việc.”

Nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc, thậm chí hơi căng thẳng của cô ấy, Lục Tân vội vàng gật đầu.

“Không nên đem tất cả áp lực đều đặt trên lưng của mình.”

Cô ấy nhẹ nói ra: “Ban đầu ở nhà trẻ, cầm lấy cục gạch giúp ngươi cùng người đánh nhau có thể là ta, còn nhớ rõ sao?”

Lục Tân nghe được lời này, trên mặt liền không khỏi lộ ra nụ cười.

Anh cũng nhớ mơ hồ rằng khi còn nhỏ, cô giáo Tiểu Lộc rất hung dữ. Những đứa trẻ lớn lên sau thiên tai đều như vậy.

“Mặt khác, từ trước đến nay em không nợ bất cứ ai, biết không?”

Cô giáo Tiểu Lộc nói xong, giọng nói từ từ nhỏ dần.

Có thể nghe ra, trong giọng nói của cô ấy có hơi căng thẳng nhưng cô ấy nói rất chần thành, một đôi mắt trong veo, kiên định nhìn về phía Lục Tân, nói: “Em không nợ bất cứ người nào, bao gồm cả chị. Mấy năm nay, số tiền em đưa tới chị đều nghiêm túc ghi sổ…”

Cô ấy rất kiên định, tiếp tục nói: “Em không làm sai cái gì.”

Có lẽ là ánh mắt của cô giáo Tiểu Lộc quá kiên định khiến Lục Tân hơi hơi choáng váng.

Anh vô ý thức ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời tối tăm mờ mịt bầu trời. Lúc này, hướng đông nam của bầu trời đã hiện lên bóng của trăng máu.

“Chị không biết tương lai em sẽ như thế nào, sẽ đi đi nơi nào. . .”

Tay cầm bị một bàn tay mềm mại ấm áp nắm chặt, giọng nói của cô giáo Tiểu Lộc trở nên dịu dàng.

Thì thầm bên cạnh tai của Lục Tân nói: “Nhưng em vĩnh viễn, vĩnh viễn đều phải nhớ kỹ làm thế nào để trở về, được không?”

“Em không được quên bọn chị đi, được không?”

Lục Tân càng cảm thấy choáng váng hơn.

Thật ra anh không hiểu vì sao cô giáo Tiểu Lộc lại nói với mình những thứ này.

Nhưng cũng tại cảm giác choáng váng này sắp bùng nổ thì anh chợt cảm giác được một bóng người dựa sát vào anh, xoay vòng, trên má anh bị một vật mền mại mà

hơi ướt át chạm vào. Sau đó bóng người đó giống như nhanh chóng né tránh, lùi về với tốc độ rất nhanh.

“Thịch “

Trái tim của Lục Tân đập “thịch” một cái, anh ngạc nhiên quay đầu nhìn về cô giáo Tiểu Lộc, mặt dần dần đỏ lên.

Mặt của cô giáo Tiểu Lộc cũng đỏ lên, nhưng vẫn giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra: “Đây là hôn thay cho các bạn nhỏ, em đừng nghĩ lung tung.”

“Em…”

Lục Tân há hốc mồm, muốn nói rất nói nhiều, nhưng lại thốt ra: “Em có thể hôn lại không?”

Mặt của cô giáo Tiểu Lộc lập tức đỏ như mận chín, nhưng cô vẫn cố gắng xụ mặt:

“Không thể.”

Lục Tân tiếc nuối gật đầu: “Thôi vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận